Từ quán nước chè, đến các khu vực xe ôm bắt khách, ai cũng rôm rả bàn tán rằng gã tên Tuấn ấy sẽ chính thức cướp lấy mọi thứ của Bâu trong chuyện bảo kê, thu phế, trông xe......Nhưng hình như tất cả đã nhầm, mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Hơn nữa mục đích của Tuấn khi hành động chỉ là muốn đòi lại công bằng cho Minh bạn mình. Nhưng xem ra Tuấn hơi quá tay thật, Minh ra viện sau đó 1 tuần, còn Bâu thì phải nằm tận 3 tháng. Đội của Bâu như rắn mất đầu, mặc dù vẫn còn đông đàn em, ngặt nỗi chỉ là đám theo đóm ăn tàn, cậy vào đại ca nên khi đại ca làm bạn với bệnh viện thì chúng cũng mất phương hướng. Lập tức các phe đối địch, lâu nay muốn thò tay vào bốc miếng bánh béo bở của Bâu mà không dám thì nay chúng bắt đầu manh nha. Thứ chúng nhắm đến chính là hai bãi trông xe lớn nhất của Bâu.
Có thể nói đây chính là miếng mồi ngon mà bất cứ đại ca giang hồ nào cũng thòm thèm, lợi nhuận thu về từ hai bãi xe là rất lớn. Bởi giá trông giữ xe được Bâu quy định, Bâu thu cao rồi ăn chênh so với mưc mà chính quyền đề ra. Tất nhiên Bâu không thể nuốt được một mình, Bâu chia chác, biếu xén lại một phần cho người " đỡ đầu " mà cũng có thể, chính người này mới là chủ của những bãi trông xe. Tuy nhiên " họ " không thể ra mặt, những người như " họ " sao có thể làm chuyện này. Và đó là lý do những kẻ như Bâu xuất hiện.
Ai là chủ, ai là kẻ làm thuê không biết, chỉ biết hai bãi xe sau khi Bâu nằm viện chính là thứ mà kẻ nào cũng muốn tranh giành. Và để xâu xé được miếng mồi ấy, tất nhiên là cần phải có cả lực lẫn tiền. Mà Tuấn lúc này ngoài con xe độ ra thì chẳng có gì, sao Tuấn có thể chen chân, mà Tuấn cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
3 ngày sau vụ ẩu đả gần khu vực phố đèn đỏ, Tuấn cùng những người anh em của mình vẫn đang bàn tính chuyện làm ăn, cơ mà muốn làm gì thì làm cái đầu tiên vẫn là tiền đâu. Tiền thì có thể có, tuy không nhiều nhưng trong số 5 người đi theo Long, có 2 người trước khi vào tù cũng là đại ca nơi mình sống. Với 2 người này sau khi ra tù, chỉ cần quay về quê là cũng có thể làm ăn đủ sống. Nhưng chẳng hiểu sao họ lại quyết định đi theo Long để tìm Tuấn. Nhưng cố gắng lắm cả hai cũng chỉ xoay được đúng 70 triệu, với Tuấn thì đây là một số tiền lớn thời điểm đó, nhưng ngoài bản lĩnh ra thì Tuấn không phải người biết tính toán làm ăn. Còn lại Long cùng những người khác lại không phải người bản địa, tất cả chỉ vừa mới ra tù, hòa nhập còn chưa nổi nói gì đến chuyện khác.
Long có đưa ra một vài ý kiến, trong đó Tuấn thấy khả thi nhất là việc Long muốn Tuấn hỏi xem vụ quán ăn của vợ chồng anh Đổng đã sang tên hay chưa, nếu chưa Long muốn Tuấn đứng tên quán đó rồi bắt đầu lấy đó làm bàn đạp, chờ khi tìm hiểu được địa bàn, xem xét cẩn thận mọi thứ sẽ bắt đầu tính xa hơn.
Nhưng tiếc cho Tuấn, quán đó đã sang nhượng lại cho người khác gần 1 tháng nay rồi. Bản thân Long cũng nhìn được những điểm sáng tại khu vực này, tuy nhiên, chưa thể một sớm một chiều mà làm ngay được. Dù cho hiện tại Tuấn cùng anh em có thể làm một thứ gì đó, nhưng chắc chắn không bền và khó phát triển bởi tiềm lực còn quá yếu. Hơn ai hết, Long cùng những anh em kia đều hiểu một điều, khi đến một mảnh đất mới, muốn làm ăn thì trước tiên cần phải có người đỡ đầu. Chỉ với chưa đầy 100 triệu trong tay, muốn làm gì cũng khó. Xưa nay giang hồ thì chỉ cho vay nặng lãi, cầm cố đồ đạc là khởi điểm. Giá mà có thêm một chút thì sẽ dễ thở hơn.
Long cười:
- - Đại ca đừng lo, rồi cũng sẽ có cách.....Anh em chúng ta đều mới ra tù, nắm bắt tình hình cần có thời gian. Tạm thời cứ như vậy đã, đến một thằng như thằng Bâu còn tạo được danh tiếng thì người như anh Tuấn sợ gì không lập được nghiệp.
Mấy anh em khác gật đầu đồng ý, đang chuyện trò rôm rả thì bên ngoài có người khẽ gõ vào cửa sổ. Tuấn nhìn thì thấy quen quen, là một người phụ nữ. Đứng dậy, Tuấn mở cửa bước ra thì đó chính là Hường.
Thấy Tuấn, Hường thẹn thùng:
- - Em chào anh...Hình như em đang làm phiền anh phải không...?
Tuấn đáp:
- - Không sao, cô lại đến đây đòi nợ à...?
Hường lắc đầu:
- - Không ạ, em đến...là...là để tìm anh...?
Tuấn ngạc nhiên:
- - Tôi có vay nợ gì cô đâu nhỉ..?
Hường khẽ nhăn mặt:
- - Anh này cứ đùa, em đến tìm anh có chuyện....Mình ra bên ngoài cổng nói chuyện một chút được không ạ..?
Tuấn đồng ý, bên trong phòng trọ, Long cùng mọi người ngó ra nhìn, Long nói:
- - Quả mái già này ở đâu thế nhỉ, nhìn cách nói chuyện hình như là có ý với đại ca mình.
Người khác tiếp:
- - Ừ, nhưng sao tao thấy quả này hơi dừ, ăn mặc không hợp với tuổi.....Nhìn già hơn cả đại ca. Cơ mà chắc quen nhau nên mới đến tận đây tìm chứ....hề hề, xem ra đại ca cũng căng quá nhỉ..?
Ra đến ngoài cổng, Tuấn hỏi:
- - Có chuyện gì cô cứ nói, nếu là chạy xe thì chắc phải mấy hôm nữa tôi mới chạy, đang có mấy người anh em ở đây.
Hường xua tay, thẹn thùng:
- - Dạ không phải chuyện đó, em chỉ muốn nói với anh chuyện này....Tối ngày mai em muốn mời anh dùng một bữa cơm, không biết có được không ạ..?
Tuấn đơ người, Tuấn đáp:
- - Sao tự nhiên cô lại mời tôi dùng cơm, tôi với cô cũng chưa quen biết đến mức như vậy. Nếu cô có gì cứ nói luôn, đừng ngại, cơm cháo làm gì đâu.
Hường cười:
- - Chưa thân nhưng rồi sẽ thân, thực ra bữa cơm này em cũng muốn bàn với anh một số chuyện, anh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bàn chuyện làm ăn thôi. Chẳng giấu gì anh, em cũng đã nghe qua việc anh với gã Bâu bảo kê khu bãi. Ban nãy đứng ngoài em cũng nghe được anh với mọi người đang tính chuyện làm ăn. Anh yên tâm, điều này chỉ có lợi với anh chứ không hề có hại. Thực lòng mà nói, em đã quý anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Chắc anh cũng biết em đang làm công việc gì, nếu hợp tác, em đảm bảo hai bên cùng có lợi. Khi nãy em anh có nói, người như anh sợ gì không tạo được sự nghiệp......Và em chính là thứ mà anh đang tìm, anh đừng quyết định vội, có gì hãy gọi điện báo lại cho em biết. Đơn thuần chỉ là dùng một bữa cơm thôi mà.
Khác hẳn với vẻ ngại ngùng ban nãy, khi nhắc tới việc làm ăn, Hường tỏ ra rất nghiêm túc. Lời lẽ của Hường khá sắc sảo, đánh đúng vào tâm lý của Tuấn khiến cho Tuấn buộc phải suy nghĩ. Chào Tuấn, Hường ra về, quay trở vào trong, khi Long cùng mọi người hỏi về Hường, Tuấn cũng kể hết những gì mình biết.
Long nói:
- - Nếu đúng như vậy thì người đàn bà này rất biết nhìn người. Nhưng chẳng hiểu sao em cứ có cảm giác cô ta có chút thủ đoạn.
Một người đế vào:
- - Mày điên quá, đừng quên cô ta làm chủ cả một tiệm cầm đồ lớn. Không thủ đoạn chắc tồn tại được đến bây giờ. Anh Tuấn, em thấy anh cứ đi ăn cơm rồi nói chuyện với cô ta một lần. Cho dù có thủ đoạn đi chăng nữa thì quyền quyết định vẫn là ở anh. Nghe những gì anh kể thì em nghĩ có thể cô ta muốn giúp anh thật.
Tuấn thắc mắc:
- - Nhưng tại sao cô ta lại muốn giúp anh cơ chứ..? Không phải lạ lắm sao...?
Long cùng mấy người kia nhìn nhau rồi khẽ thở dài, Long trả lời:
- - Haiz, đại ca ơi là đại ca.....Anh đúng là ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết gì cả. Có là thằng mù em cũng ngửi thấy cô ta đang có tình ý với anh rồi. Chắc lâu nay cũng vắng bóng đàn ông, mà nói thật, anh còn phong độ lắm, đại ca mà cởi áo ra là đám đàn bà chảy hết nước ấy chứ. Tuy rằng em không có cảm tình với cô ta lắm, nhưng lời thằng Đà nói vừa nãy không sai. Chẳng mất gì, anh cứ đi xem thế nào, quyết định vẫn là ở anh cơ mà. Nhưng anh đừng gọi điện ngay, tối mai mới hẹn thì để trưa mai anh hãy gọi điện đồng ý.
Nói xong, nhìn Tuấn từ đầu đến chân, Long lắc đầu:
- - Chậc chậc, mang tiếng em mới ra tù mà nhìn anh ăn mặc còn không mê được. Đà, xuất két ra đây 5tr, dẫn đại ca đi tút lại nhan sắc, sắm cho đại ca bộ quần áo mai còn đi bắt mối....Ai lại để đại ca ăn mặc như thế này bao giờ...? Đi thôi đại ca, hôm trước em thấy gần đây có tay thợ cắt tóc vỉa hè nhưng cắt đẹp lắm, ra đó cắt lại quả đầu xong chúng em dẫn đại ca đi sắm đồ mới...He he he.
Tuấn đáp:
- - Ơ này, không cần đâu....Bao năm anh ăn mặc thế quen rồi.
Long cười:
- - Anh lại tiếc tiền chứ gì, xưa khác, giờ khác, nói anh không tin chứ em đánh hơi thấy mùi tiền rồi....Con cá này lớn, muốn câu được để nó không dứt ra thì phải đầu tư lưỡi câu và mồi thật ngon chứ.
Tuấn bị Long cùng mọi người kéo đi, Tuấn ú ớ:
- - Ơ, này...này.....Chúng mày định bán anh thật đấy à...?
Long trả lời cợt nhả:
- - Đùa, sao anh lại nghĩ thế được nhỉ, bọn em không bao giờ bán anh......nếu không được giá....Há há há...Phải không tụi mày...?
Những người còn lại đồng thanh:
- - Chuẩn rồi.....
Nhìn những kẻ bặm trợn, đầu thì trọc lóc, trong số đó thì ngoài Tuấn ra ai cũng săm trổ khắp người, vậy mà giờ đây họ còn vui vẻ, nhốn nháo hơn cả người bình thường. Nhìn họ chẳng ai tin họ đã đánh cho cả một đội bảo kê hơn 20 người phải đo đất. Trông vậy thôi nhưng mấy ngày qua ở tại đây, ban đầu Long cùng mấy người anh em khác cũng khiến cho mọi người xung quanh phải hoảng sợ, chủ nhà trọ tính đến nhắc nhở nhưng thấy hãi quá thành ra kệ luôn.
Tuy nhiên, cũng giống như ông Tuấn, tuy bọn họ ai cũng tù tội nhưng họ không phải cặn bã như mọi người nghĩ. Thời gian không có việc gì làm, Long cùng anh em giúp đỡ mọi người trong khu trọ, sửa lại từng cánh cửa bị bong bản lề, vá lại những vết dột nứt trên mái nhà, lát lại cả những ổ gà nhỏ trong đường đi vì đa số ở đây đều là những người có thu nhập thấp, những người lớn tuổi. Trong khu trọ có giang hồ, ngày trước đám nghiện ngập còn hay lảng vảng rình rập nhà ai sơ hở là thó đồ. Mấy hôm nay, chúng cũng le ve nhưng nhìn thấy toàn giang hồ xăm trổ đang sửa nền, đóng cửa gỗ, lắp cổng, bọn họ chỉ cần lừ mắt một cái là bọn nghiện té hết......Sau vài ngày quen dần, người trong xóm trọ không những hết sợ mà còn thấy quý anh em của Tuấn hơn, đa số người già trong khu trọ trước giờ đều nghĩ giang hồ săm trổ là ghê gớm, cần tránh xa, thì nay thấy anh em Tuấn cười đùa sảng khoái, từ trong nhà họ cười móm mém:
- - Ai bảo cứ giang hồ là xấu đâu.