Sự mong chờ trong mắt của Tô Cẩm Tinh đột nhiên biến mất, cô cắn môi lên tiếng: “… được.”
Bác sĩ trả lại bản báo cáo kiểm tra sức khỏe cho cô, trong mắt có vài phần thương cảm: “Cô Tô, hay là… từ bỏ đi. Cơ thể cô thực sự không thể chịu đựng được sự hành hạ thế này thêm nữa, mà cho dù có thể thành công mang thai, cũng chưa chắc giữ được đến lúc sinh…”
“Không cần đâu, tôi nhất định phải mang thai.” Cô đứng lên, nói: “Bác sĩ, phiền anh tiêm thêm cho tôi một mũi kích trứng, tôi vẫn muốn thử thêm một lần nữa.”
Bác sĩ vẫn không đồng ý: “Cô đã tiêm thuốc này nửa năm rồi, đây là thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nội tiết tố, sẽ đẩy nhanh sự phát triển của tế bào ung thư trong người cô đó!”
“… Không sao đâu, anh cứ tiêm cho tôi đi!”
“Cô Tô, hà tất phải như vậy?”
“Phiền anh…”
“Haizz…” Bác sĩ bất đắc dĩ kê đơn, rồi đưa cho cô: “Muốn tiêm thì cô đi lên tầng hai rồi rẽ trái! 24h sau khi tiêm là khoảng thời gian tốt nhất để thụ thai, cô hãy nắm chắc cơ hội.”
Tô Cẩm Tinh nhận lấy đơn thuốc: “Cảm ơn bác sĩ.”
…
Chín giờ tối, bên trong biệt thự ngoại trừ cô ra thì không có ai khác.
Tô Cẩm Tinh sớm đã quen với sự cô đơn và trống trải này rồi, nhưng lúc này cô không có tâm trạng để đau buồn, thời gian sống của cô đã bắt đầu đếm ngược rồi, cô không còn thời gian để ý đến những chuyện khác.
Chỉ có 24h đồng hồ, cô nhất định phải nắm chắc.
Cô ấn một dãy số quen thuộc rồi gọi đi.
“Tút… tút… tút.”
Không có ai trả lời.
Cô không từ bỏ ý định, tiếp tục gọi lại một lần nữa, anh mà không trả lời, cô sẽ gọi đến khi anh chịu nhấc máy mới thôi.
Cuối cùng, một giây trước khi điện thoại ngắt kết nối, Tiêu Cận Ngôn đã nhấc máy.
Trong giọng nói của anh tràn đầy sự cáu kỉnh và mất kiên nhẫn, “Tô Cẩm Tinh, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Cứ níu kéo như thế này có ý nghĩa gì sao?”
Níu kéo?
Cô cười tự giễu một cái, đúng vậy, bốn năm qua, cô đã dốc hết sức mình để bảo vệ cuộc hôn nhân này, cuối cùng thì kết quả vẫn là sắp đi đến dấu chấm hết.
“Không phải anh muốn ly hôn sao?” Cô nói: “… Em đồng ý.”
Tiêu Cận Ngôn dừng một chút: “Cô thật sự chịu ly hôn?”
“Đúng vậy, nhưng em có một điều kiện, đêm nay anh phải trở về, ở bên em.”
Tiêu Cận Ngôn cười lạnh một tiếng: “Tô Cẩm Tinh, đây là trò mà cô mới nghĩ ra được đúng không?”
“Anh nói phải! Tiêu Cận Ngôn, em chỉ cho anh đúng cơ hội lần này thôi, nếu như đêm nay anh không về nhà ở cùng em thì cả đời này, anh đừng mơ tới việc có thể ly hôn, cũng đừng mơ cưới được Dương Tuyết Duyệt, anh tự xem mà làm đi.”
Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.
Với câu hỏi lựa chọn này, cô biết Tiêu Cận Ngôn sẽ chọn đáp án nào.
Vì Dương Tuyết Duyệt, anh có thể làm mọi thứ, cho nên, anh nhất định sẽ trở về.
Tiết trời đêm nay quả thực vô cùng đẹp, mặt trăng tròn vành vạnh như một cái khay lớn, chiếu ánh sáng bạc xuống trần gian, bên cạnh vầng trăng ở trên bầu trời cao kia còn có những vì sao lấp lánh.
Tiêu Cận Ngôn, nếu một ngày em không còn nữa, mỗi khi anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao kia, liệu sẽ có khoảnh khắc nào đó, anh nhớ đến em không?
Tô Cẩm Tinh nhìn về phía chiếc gương, vội vã tô một chút son môi, để cho sắc mặt của cô trông khá hơn một chút.
“Cận Ngôn…” Cô đứng dậy ngênh đón anh.
Một giây kế tiếp, cả người cô bị một sức mạnh rất lớn kéo lại, ném lên giường.