Tiên sinh và Tiêu Cận Ngôn là anh em sinh đôi, đến ngày sinh cũng giống nhau, Tô Cẩm Tinh đột nhiên thấy hơi buồn cười, như vậy cô cũng đỡ phải tốn công đi giải thích.
Nhưng hình như đối với tiên sinh mà nói thì không công bằng lắm.
Hà Hiểu Hiểu vẫn ở bên cạnh hớn hở thêm mắm dặm muối: “Dì à, dì yên tâm đi, bạn trai mới của Cẩm Tinh đối xử với cậu ấy rất tốt, cháu nhìn thôi cũng thấy ghen tị.”
Lưu Uyển Chân nghe cô ấy nói vậy lại bật cười, nói: “Bây giờ không phải cháu cũng có một người bạn trai rất yêu thương cháu sao? Cần gì phải ghen tị với Cẩm Tinh?”
Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hỏi: “Dì à, sao dì lại biết ạ? Là Cẩm Tinh nói cho dì biết ạ?”
Lưu Uyển Chân chỉ vào cổ cô ấy.
Hôm nay Hà Hiểu Hiểu mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V, lúc nãy cô ấy lôi lôi kéo kéo Tô Cẩm Tinh chạy, cổ áo cũng bị lệch một chút nên lộ ra một vài vết đỏ ở phần ngực.
Hà Hiểu Hiểu vội vàng lấy tay che lại, nói: “Không phải đâu ạ, đây là vết muỗi đốt đó dì!”
Lưu Uyển Chân bật cười, nụ cười dịu dàng và hiền hậu, bà biết con gái hay xấu hổ nên cũng không vạch trần cô ấy một cách thẳng thắn mà chỉ ân cần dặn dò: “Tốt nhất là cháu không nên dùng kem che khuyết điểm đâu, làm vậy không tốt cho da. Mấy ngày này cháu chỉ cần nhớ mặc áo kín một chút là được, chiếc áo sơ mi này đẹp thì đẹp thật nhưng không kín, vết đỏ sẽ lâu lành.”
Mặt Hà Hiểu Hiểu đỏ lựng như quả cà chua, nhỏ giọng oán trách: “Sẽ có một ngày bà đây phải báo thù lại…”
Tiểu Dương hơi tò mò nên sát cái đầu nhỏ lại, hỏi: “Mẹ nuôi, sao muỗi lại chỉ thích đốt mẹ ở chỗ này vậy ạ?”
Hà Hiểu Hiểu xoa mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính của cậu bé, đáp: “Bởi vì con muỗi đó là con muỗi xấu xa ngang ngược nhất vũ trụ này!”
“Không sao đâu ạ, con có thể nói với bố con, bảo bố con đi diệt trừ nó! Ai bảo nó ức hiếp mẹ nuôi chứ.”
Hà Hiểu Hiểu lại cảm thán: “Cẩm Tinh, nếu kết hôn mà chắc chắn có thể sinh ra được một bảo bối nhỏ đáng yêu như Tiểu Dương, biết đâu tớ sẽ động lòng mà nghĩ đến chuyện đó.”
Hai cô gái một người thì điềm tĩnh trầm ổn, một người thì hoạt bát năng động, cộng thêm một Tiểu Dương khua tay múa chân góp vui ở giữa, Lưu Uyển Chân cũng thấy buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng vẫn là bà lên tiếng thúc giục: “Các con đưa bọn trẻ về nhà trước đi, mẹ thấy chàng trai trẻ ở ngoài kia cứ đi qua đi lại, có lẽ là đang đợi các con đó, đừng để người ta đợi quá lâu. Cẩm Tinh à, dù bây giờ nhà chúng ta có ra sao, con cũng phải ghi nhớ những lời bố con đã dạy. Con người ta chỉ có thiện và ác, không có cao sang hay thấp hèn, có cái tâm lương thiện và trong sáng thì người đó sẽ xứng đáng được đối đãi tử tế.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Con nhớ rồi ạ.”
“Có thời gian thì… đưa bọn trẻ đi gặp bố chúng, cũng nhớ đi thăm ông nội bà nội hai đứa nữa nhé.”
“Con sẽ tìm cơ hội ạ.”
Từ phòng bệnh bước ra, tài xế đã bước đến, nói với bọn họ: “Cô Tô, bây giờ chúng ta quay về sao?”
“Ừm, thật ngại quá, đã để anh đợi lâu như vậy.”
Nụ cười trên khuôn mặt của tài xế Tiểu Chu còn xán lạn hơn lúc trước, anh ta nói: “Cô Tô, chỉ cần cô có thể vui vẻ thì tôi đợi bao lâu cũng không sao.”
Vừa dứt lời, anh ta liền cảm thấy lời này nói ra không ổn lắm.
Ánh mắt Hà Hiểu Hiểu nhìn anh ta cũng lập tức trở nên kỳ quái: “Này này, ý của anh rất nguy hiểm đó!”
Mặt tài xế đỏ bừng lên, vội vàng giải thích: “Không phải, tôi không có ý đó, cô Hà đừng hiểu nhầm. Chỉ là tôi thấy những năm tháng qua tiên sinh luôn buồn bã một mình, mà điều duy nhất có thể khiến anh ấy thấy vui hơn một chút là cô Tô. Chỉ cần nghe nói cô được vui vẻ là tiên sinh cũng sẽ rất vui. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô Tô, tôi chỉ đang vui thay cho tiên sinh thôi ạ. Anh ấy luôn tìm được cách có thể khiến bản thân vui vẻ.”
Hà Hiểu Hiểu xoa cằm, chép miệng: “Cũng đúng…”
Tô Cẩm Tinh lên tiếng: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đưa Hiểu Hiểu về nhà trước, sau đó đưa tôi và bọn trẻ về nhà.”
Trên xe, Hà Hiểu Hiểu đột nhiên đưa cho Tô Cẩm Tinh hai tấm vé: “À đúng rồi, tớ quên đưa cho cậu cái này.”
“Đây là…”
Là vé xem concert của Hoắc Hàn ư?
Hà Hiểu Hiểu nghiêm túc nói: “Muốn có được một tấm vé cũng rất khó đó! Đây là vé bên trong khán đài, bên ngoài đều rao bán với giá mấy nghìn tệ lận đó, còn chưa chắc đã mua được. Anh ấy cho tớ vài tấm, nếu cậu có thời gian có thể đưa tiên sinh của cậu đi cùng, coi như một buổi hẹn hò lãng mạn.”
Tô Cẩm Tinh nhướng mày nói: “Thực ra… tớ thật sự muốn đi xem concert, nhưng đó là trước đây thôi, lúc còn nhỏ luôn bận rộn chuyện học hành, không thể đi xem một buổi biểu diễn ca nhạc tử tế được. Sau đó… xảy ra chuyện, không có cơ hội đi xem nữa. Không giấu gì cậu, hồi còn nhỏ tớ còn viết một danh sách những ước nguyện, muốn sau này tốt nghiệp rồi sẽ thực hiện từng mong ước một.”
“Danh sách ước nguyện ư?”
“Đúng vậy, lúc đó vẫn chưa trải qua nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ cũng rất đơn thuần và ngây thơ. Chỉ là sau đó số phận đã dạy cho tớ một bài học, bây giờ không có hứng thú nữa rồi.”
Hà Hiểu Hiểu cười nói: “Cậu mới hai mươi sáu tuổi thôi, sau này cậu vẫn còn rất nhiều thời gian có thể hoàn thành danh sách những ước nguyện của cậu mà. À phải rồi, ngoài đi xem concert ra, cậu còn có mong ước đặc biệt nào không?”
…
“Lên đỉnh núi ngắm bình minh và hoàng hôn một lần.”
“Nuôi một chú chó thuộc về riêng mình, giống chó gì cũng được, chỉ cần nó khỏe mạnh vui vẻ là được.”
“Dùng tiền của mình mua cho bố mẹ một ngôi nhà rộng lớn, có vườn hoa, khắp vườn sẽ trồng loài hoa hướng dương mà mẹ thích nhất.”
“Mua cho bố một chiếc xe, bây giờ chiếc xe của ông ấy đã quá cũ, nhưng ông ấy vẫn không nỡ thay.”
“Học nấu ăn, biết nấu những món ngon từ màu sắc, mùi hương đến hương vị khiến tên Tiêu Cận Ngôn kia thèm chết thì thôi!”
“Ngắm sao cả đêm trên vòng đu quay khổng lồ, ngắm sao ở một nơi cao như thế chắc chắn sẽ nhìn rất rõ.”
“Thêm một điều nữa, tốt nhất là… ở bên cạnh Tiêu Cận Ngôn. Nếu tên ngốc đó có thể biết được năm nay mình muốn món quà gì trong ngày sinh nhật.”
“Hi vọng có thể một lần nhìn thấy tuyết ở thành phố H.”
…
Dương Tuyết Duyệt đọc từng dòng từng dòng một, lạnh lùng cười khẩy: “Thời điểm lạnh nhất của thành phố H cũng chỉ có mười lăm độ, làm sao có thể có tuyết rơi được, não bị úng hả?”
Một chuỗi âm thanh êm tai vang lên, là tiếng mở khóa cửa vân tay.
Lúc Tiêu Cận Ngôn quay về, dáng vẻ rất vội vã, trên người còn mang theo không khí lạnh ở bên ngoài. Nhìn thấy Dương Tuyết Duyệt, anh chau mày, trầm giọng nói: “Nói đi, cô muốn gì?”
“Anh không thể có thái độ tốt với em một chút hả?” Dương Tuyết Duyệt bất mãn nói: “Dù thế nào thì bây giờ em cũng đang mang thai con anh đấy, hơn nữa… anh không muốn em hiến phổi cho Tô Cẩm Tinh hả? Hiện giờ chắc hẳn Tô Cẩm Tinh vẫn chưa tìm được nguồn ghép phổi phù hợp đúng không?”
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng, mạch máu ở hai bên thái dương giật giật: “Nói đơn giản thôi, hoặc là tiền hoặc là nhà hoặc là cổ phần? Hoặc là cô muốn công ty bây giờ của tôi, nói nhanh đi.”
Dương Tuyết Duyệt kinh ngạc nhướng mày: “Đến công ty anh cũng có thể cho em ư?”
“Chỉ cần cô chịu hiến phổi, cô muốn cái mạng này của tôi thì tôi cũng cho cô.”
Dương Tuyết Duyệt cười khúc khích: “Anh yêu cô ta đến vậy sao?”
“Không liên quan gì đến cô, nói yêu cầu của cô là được rồi.”
“Yêu cầu của em là anh đối xử tốt với em, ngày nào cũng quay về ở bên cạnh em cho đến khi đứa bé chào đời.”
Tiêu Cận Ngôn thẳng thừng từ chối: “Không thể.”
Nụ cười trên mặt Dương Tuyết Duyệt nhạt dần, sau đó lập tức biến mất: “Nếu anh đã yêu cô ta đến vậy, tại sao không làm những việc này sớm hơn?”
“Nếu không phải vụ tai nạn xe của năm đó khiến tôi hiểu nhầm cô ấy thì tôi và cô ấy sẽ không đến nỗi phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, bố mẹ tôi sẽ không mất, má Phúc cũng sẽ không mất. Và tất cả những tội lỗi đó đều do cô gây nên, bây giờ tôi nhìn cô chỉ như đang nhìn một chiếc bình chứa phổi khỏe mạnh thôi, cô hiểu chưa?”
Dương Tuyết Duyệt không cho là vậy, phản bác: “Tiêu Cận Ngôn, nếu lúc đầu anh không cho em cơ hội thì làm sao em có thể có cơ hội làm những chuyện đó, và làm sao có thể làm hại đến Tô Cẩm Tinh được? Nếu nói trắng ra thì người làm tổn thương cô ta sâu nhất không phải là em, mà là anh đấy…”
“…”
“Chắc hẳn bây giờ anh đang rất ghen tị đúng không? Tô Cẩm Tinh đã ở bên cạnh Lục Đình rồi, rời xa anh rồi, cô ta sẽ nhanh chóng tìm được niềm vui mới, còn anh thì sao, vì phổi của em mà anh không thể không chiều lòng em, nịnh nọt em. Nhưng thật đáng tiếc, dù anh có bỏ ra bao nhiêu, cô ta cũng sẽ không quay trở về bên cạnh anh nữa đâu.”
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Lục Đình? Cô nghe ai nói vậy?”
“Chuyện này thì có gì khó? Ở thành phố H, những người trẻ tuổi có tài có quyền có tiền chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải là anh, không phải Lục Tước thì chỉ còn lại con trai út của nhà họ Lục – Lục Đình mà thôi, đâu có gì khó đoán. Cận Ngôn à, có lẽ anh vẫn chưa biết “tiên sinh” mà cô ta hay nhắc đến là ai đúng không? Hôm nay em nói cho anh biết rồi đấy, anh nên khen thưởng em đi.”
“…Cô muốn thưởng gì?”
“Ở lại với em đêm nay.”