Mục lục
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cẩm Tinh theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía cửa khách sạn.



Chỉ thấy chiếc Cayenne màu đen quen thuộc chậm rãi dừng lại ở cửa lớn.



Đó có phải là Tiên sinh không?



Cô chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của Tiên sinh, quen biết nhau cũng được một thời gian rồi nhưng khi cô ở nhà, cô chưa bao giờ dám bật đèn.



Còn bây giờ, trời vẫn sáng trưng…



Cửa xe bên ghế lái bị đẩy ra, một đôi giày da màu đen cùng chiếc quần âu màu xám bạc xuất hiện ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ vị trí lái xe.



Người đàn ông thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất cao, một thân âu phục màu xám bạc phẳng phiu, lưng quay về phía cô đang ngồi, anh đang nói gì đó với người đứng gác cửa.



Nói xong, anh chậm rãi xoay người, đi về phía khách sạn.



Tô Cẩm Tinh cảm giác hô hấp của mình dường như đang ngưng lại, cho đến khi nhìn thấy mặt người ấy…



“Cô Tô…” Người đàn ông đi đến trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi: “Gặp lại cô rồi, Tiên sinh nhờ tôi đón cô đến một nơi.”



Không phải Tiên sinh.



Là người lái xe lần trước đưa cô đến nhà họ Tô.



Tô Cẩm Tinh hơi nhíu mày: "Bây giờ sao?”



“Đúng vậy, Tiên sinh dặn dò, thời gian có chút gấp gáp, mời cô Tô nhanh chóng sửa soạn.”



Là chuyện khẩn cấp ư?



Lúc này Tiên sinh tìm cô, tầm quan trọng của sự việc chắc chắn không đùa được, Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lát nhưng vẫn không nghĩ ra, đó là chuyện gấp gì.



Trong lúc nói chuyện, mẹ của Tiêu Hào cẩn thận đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Cô Tô, có phải tôi lại gây thêm rắc rối cho cô không?”



Vừa nói cô vừa xoa tay, cúi đầu xin lỗi quản lý đại sảnh: “Xin lỗi quản lý, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi lập tức đưa thằng bé ra ngoài, không liên quan gì đến cô gái này, đều là vấn đề của tôi, cầu xin các anh đừng làm khó cô ấy…”



Quản lý đại sảnh vội vàng đỡ cô dậy: “Sao chúng tôi dám làm khó cô ấy, cô ấy chỉ cần không làm khó chúng tôi là rất may mắn rồi…”



Người lái xe nhìn thấy cảnh này và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Quản lý đại sảnh lập tức trở nên lúng túng: “Chuyện này, là…”



“Không có việc gì.” Tô Cẩm Tinh đáp lại, chủ động nói: "Tiên sinh không phải có việc gọi tôi sao? Đi thôi, đừng trì hoãn chuyện của anh ấy.”



Người lái xe khẽ gật đầu, sau đó đáp lại: “Được rồi, cô Tô mời.”



Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hào còn đang khóc, còn dùng cánh tay yếu ớt che cho mẹ, thở dài: “Tôi có chút việc cần rời đi một lúc…”



“Cô yên tâm! Hai mẹ con này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ sắp xếp cho bọn họ chu đáo.” Quản lý đại sảnh nịnh nọt nói.



“Được, vậy thì phiền anh.”



“Không phiền, không phiền, cô khách sáo rồi…”



Tô Cẩm Tinh yên tâm, đi theo phía sau tài xế đi ra cửa khách sạn, tài xế bước lên phía trước giúp cô mở cửa xe, chờ cô ngồi vững mới đóng lại trở về ghế lái.



Cách một gương chiếu hậu, cô cẩn thận quan sát người lái xe.



Người lái xe dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, mỉm cười hỏi: "Cô Tô nhìn tôi như vậy, nếu Tiên sinh biết chắc chắn sẽ tức giận.”



Tô Cẩm Tinh thu hồi ánh mắt, hỏi: "Tôi nên gọi anh như thế nào đây?”



“Tôi họ Chu, cô gọi tôi là Tiêu Chu là được.”



“Tiêu Chu, Tiên sinh tìm tôi có chuyện gì, anh biết không?”



Tiêu Chu cười khẽ: "Tôi chỉ biết Tiên sinh bảo tôi đưa cô đến một nhà hàng hải sản, những thứ khác tôi không rõ.”



“Nhà hàng hải sản?”



“Đúng vậy.”



“Tiên sinh có thích hải sản không?”



"Theo tôi được biết thì ngài ấy không quá thích, cũng không quá ghét, tóm lại rất khó nói chính xác, đôi khi ngài ấy lại muốn đổi khẩu vị không chừng.”



Chiếc xe lái được khoảng nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng hải sản ở phía đông thành phố.



“Cô Tô, đến rồi.”



“Được rồi.”



Tô Cẩm Tinh xuống xe, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, sự khó hiểu trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ hơn.



Nhà hàng hải sản trước mắt này, cũng không phải là địa điểm cao cấp trong tưởng tượng của cô, mà là một nơi giống như một hàng lớn, vô cùng bình dân.



Cánh cửa đã bị hỏng, còn xiêu vẹo xiêu vẹo, nhưng mà người bên trong ngược lại rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, hẳn là một nơi bình dân…



Chẳng lẽ thứ mà Tiên sinh thích lại chính là loại quán nhỏ đông đúc này?



“Cô Tô, Tiên sinh đã ở bên trong chờ cô, mau đi lên đi, phòng số 005.” Người lái xe thúc giục.



Tô Cẩm Tinh gật đầu, cất bước đi vào.



“Thưa cô, hôm nay cửa hàng của chúng tôi đã đủ người rồi, xin lỗi.”



Tô Cẩm Tinh nói: "Tôi đến phòng 005, tôi… Bạn tôi đang ở đây.”



Quầy lễ tân kiểm tra hồ sơ một chút, vội vàng nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đưa cô lên.”



Phòng 005 nằm trên tầng hai và cần phải đi bộ một đoạn cầu thang dài.



Nếu trước kia, đối với cô mà nói sẽ không vấn đề gì.



Nhưng bây giờ vết thương giữa ngực cô vẫn thỉnh thoảng nhói đau, vừa rồi bị quản lý sảnh đẩy một cái, rất có thể là miệng vết thương lại rách ra, bây giờ cô không thể bước đi được, chỉ cần động đậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến nó quặn đau hơn.



Cô lấy ra một viên thuốc giảm đau từ trong túi xách rồi nuốt xuống, thuận tay lắc lắc lọ thuốc một cái, số lượng thuốc bên trong đã ngày càng ít đi rồi.



“Thưa cô, chính là nơi này.”



Phục vụ mở cửa phòng, Tô Cẩm Tinh đi vào, lại phát hiện bên trong trống không.



“Xin lỗi, bạn tôi còn chưa tới sao?”



Nhân viên phục vụ cũng không rõ lắm: “Chúng tôi chỉ nhận được một cuộc gọi từ người đặt phòng riêng, và bạn của cô hôm nay đã đặt chúng tôi mức phí theo Tiêu chuẩn cao nhất, cô chỉ cần gọi bất cứ món gì cô muốn.”



Vậy thì anh ấy sẽ không xuất hiện.



Chỉ là cô không hiểu, Tiên sinh tự nhiên gọi cô tới nơi này làm cái gì?



“Thưa cô, bây giờ gọi món sao?”



“Ừm, cứ lấy giúp tôi một cốc nước trước đã, cảm ơn.”



“Được rồi, xin hỏi có cần pha trà không?”



“Không cần, nước đá là được.”



Nhân viên phục vụ gật đầu đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn có một mình Tô Cẩm Tinh.



Cô chọn ngẫu nhiên một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó nhắn tin cho Tiên sinh.



“Tiên sinh, tôi đã tới điểm hẹn rồi.”



Ting ting…



Tiên sinh dường như đang chờ tin nhắn của cô, rất nhanh liền trả lời lại.



“Được rồi.”



Được rồi, là có ý gì?



“Vậy anh có tới đây không?”



“Không.”



“Anh bảo tôi tới đây, anh có cần tôi làm gì không?”



“Ăn một bữa ăn ngon.”



Tô Cẩm Tinh có chút không nói nên lời.



Đi một vòng lớn như vậy, từ phía Tây thành sang đến phía Đông thành, gần như là đã đi qua toàn bộ thành phố H rồi, mục đích chỉ để cô ăn một bữa cơm ở trong quán này?



Nhưng nếu là ý của Tiên sinh, cô cũng chỉ có thể làm theo.



Có lẽ các món ăn ở đây đặc biệt hợp khẩu vị của Tiên sinh, hoặc là… Nơi này từng là nơi mà anh ấy và người phụ nữ của anh ấy đã có thời gian lãng mạn, có ý nghĩa đặc biệt đối với anh ấy?



***



“… Mẹ, con cảm thấy Cận Ngôn dường như biết được chuyện gì đó, mấy ngày nay anh ấy thường xuyên hỏi con khi dì Trương qua đời, con đã ở đâu.”



"Sợ cái gì, nếu cậu ta có chứng cứ, thì còn hỏi con làm gì? Nhiều lắm là có chút nghi ngờ mà thôi, nhưng không sao, Tuyết Duyệt, con nghe lời mẹ, quan trọng nhất vẫn là mau chóng cùng cậu ta lấy giấy chứng nhận kết hôn, bằng không sáu năm vất vả của mẹ con chúng ta đều vô dụng!”



“Hoặc là Tiêu Cận Ngôn cho, coi như là bồi thường cô ta sinh con gái cho cậu ta, hoặc là nhìn cuộc sống hiện tại của cô ta không dễ dàng nên thương hại…”



“Điều này không đúng, mặc dù thái độ của anh ấy đối với con lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng đối với Tô Cẩm Tinh anh ấy vẫn hận đến xương tủy, đến bây giờ anh ấy đều cho rằng Tô Cẩm Tinh là lừa gạt anh ấy, anh ấy đã nói với ta, trong đời anh ấy hận nhất là bị lừa.”



"Đó chính là Tô Cẩm Tinh ở bên ngoài có người đàn ông khác, nếu như là như vậy. Sự tình ngược lại rất thú vị, không có nhiều người ở thành phố H có thể trực tiếp ném cho một người phụ nữ ba trăm vạn để mua nhẫn kim cương như vậy, chúng ta quan sát cẩn thận một chút, tìm ra người đàn ông kia rốt cuộc là ai, sau đó con tìm cơ hội vô tình tiết lộ cho Cận Ngôn, để cho câu ta càng hận Tô Cẩm Tinh, như vậy con mới có thể có cơ hội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK