Cô ngồi trong phòng thẩm vấn, bị ánh sáng trắng lóa chiếu thẳng vào mắt.
Tô Cẩm Tinh thất vọng nghĩ, đời này cô sẽ chẳng được ăn hoành thánh nữa rồi.
Thím Trương chết rồi, cô cũng sắp chết, cuộc sống đúng là một màu đen hài hước, ngọn lửa hy vọng của cô vừa mới nhen nhóm thì đã bị ông trời tàn nhẫn dập tắt đi.
"Cô Tô, nhân chứng vật chứng đều đủ, cô còn gì muốn nói không?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu, nói: “Nhân chứng là ai, Dương Tuyết Duyệt sao?”
Cảnh sát gật đầu: "Cô Dương tận mắt nhìn thấy cô đẩy thím Trương từ mái nhà xuống.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, không ngoài dự liệu.
“Vậy vật chứng thì sao?”
"Dấu chân trên mái nhà, chúng tôi chỉ thu được dấu chân của cô, của thím Trương, và cô Dương. Mà cô Dương và thím Trương không quen biết, cũng không có bất kỳ mâu thuẫn gì, cô ấy không có động cơ gây án, chỉ còn lại mình cô.”
Tô Cẩm Tinh cúi thấp đầu: "Anh cảnh sát này, nếu tôi nhận tội thì sẽ bị xét xử thế nào?”
“Tội cố ý gϊếŧ người sẽ phải chịu án tử hình.”
“Xử bắn?”
“Tiêm thuốc?”
“Có đau không?”
“Không, bây giờ rất nhân đạo, cô sẽ được kết thúc cuộc đời trong giấc ngủ, không hề cảm thấy đau đớn gì.”
Tô Cẩm Tinh có vẻ rất hài lòng, cô gật đầu: “Không đau là tốt rồi, như vậy cũng tốt.”
“Nói như vậy là cô nhận tội sao? Vậy thì ký vào đây đi.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Có thể đợi thêm ba ngày không?”
Cảnh sát khó hiểu: “Tại sao phải đợi ba ngày?”
“Có thể là…chỉ là có khả năng thôi, có thể là tôi mang thai. Chờ thêm ba ngày nữa sẽ có kết quả.”
Cảnh sát nói không sai, luật pháp hiện hành thực sự rất nhân đạo với nghi phạm.
Cô đã ở trong đồn cảnh sát ba ngày, đến ngày thứ ba thì đến bệnh viện dưới sự giám sát của cảnh sát, kiểm tra lần cuối.
Bác sĩ nhìn thấy cô đến cùng hai cảnh sát nữ thì tỏ ra khó hiểu: “Cô Tô, cô…có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Tôi không sao, không có chuyện gì lớn hơn chuyện mang thai.”
Bác sĩ đầy vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn chỉ định xét nghiệm cho cô.
Tay cô không ngừng run rẩy trong lúc chờ đợi kết quả.
Nữ cảnh sát có vẻ khá thông cảm với cô, đưa cho cô một cốc nước nóng: “Cô uống đi, ba ngày qua cô hầu như không ăn gì cả.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười tỏ ý cảm ơn: “Tôi không thể uống.”
“Vì sao?”
“…Sẽ bị đau.” Cô chỉ vào ngực mình: "Chỗ này của tôi bị đau, cực kỳ đau, mỗi lần uống nước nóng sẽ đau đến mức lần nào tôi cũng chỉ muốn tự sát cho xong, nhưng lại không thể.”
Cảnh sát nữ nhíu mày: “Cô có vấn đề về dạ dày?”
“Cô ấy bị ung thư phổi, giai đoạn cuối.”
Bác sĩ đi tới đưa cho cô tờ kết quả kiểm tra: “Cô Tô, tôi thực sự không biết có nên chúc mừng cô không, cô đã có thai.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong vẻ vui mừng lộ ra sự khó tin: "Tôi thật sự…có thai sao?”
“Đúng.” Bác sĩ nói: “Cô quả thật có thai, nhưng điều này cũng có nghĩa, nếu như cô nhất định muốn sinh đứa bé này thì những ngày còn lại của cô cũng sẽ bắt đầu đếm ngược, hơn nữa sẽ không thể thực hiện hóa trị.”
Gương mặt cô cuối cùng cũng rạng rỡ hơn, cô nhận lấy tờ kết quả kiểm tra trong tay bác sĩ, cẩn thận nhìn thật kỹ.
Khi nhìn thấy hai chữ “Có thai”, cả người cô bỗng nhiên trở nên thật nhẹ nhõm.
Cô cười vui vẻ, nói với nữ cảnh sát bên cạnh: "Mọi người xem, sinh con xong tôi cũng sẽ chết, còn tiết kiệm được cả thuốc tiêm nữa đấy.”
Vẻ mặt của hai nữ cảnh sát có chút phức tạp: "Cô Tô, theo quy định thì phụ nữ mang thai có thể tại ngoại để chờ sinh. Nếu cô có chứng cứ gì có thể chứng minh bản thân vô tội thì hãy tranh thủ thu thập trong thời gian này, sẽ có lợi trong việc xét xử cô…”
“Không cần.” Cô cất kỹ tờ kết quả, trân trọng như bảo vật: "Không quan trọng nữa.”
Đã có đứa bé này rồi thì cái gì cô cũng không cần nữa.
"Cô ơi, cô lại đến khám bệnh ạ?”
Tô Cẩm Tinh lại nhìn thấy cậu bé hôm trước, có vẻ đang rất vui: “Cô ơi, mẹ nói là cầm tiền của cô rồi thì phải cảm ơn cô. Cháu đã chờ ở cửa bệnh viện nhiều ngày mà không nhìn thấy cô đâu.”
Tô Cẩm Tinh ngồi xổm xuống, tầm mắt vừa bằng tầm nhìn của đứa trẻ, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, giọng dịu dàng: "Đây là lần cuối cô đến đây khám bệnh, sau này có lẽ sẽ không đến đây nữa.”
"Cô ơi, bệnh của cô đã khỏi rồi sao ạ?”
Thế giới của trẻ con vẫn luôn lạc quan như vậy, cô không đành lòng phá vỡ tinh thần lạc quan đó, cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “…Có thể nói là như vậy.”
Cậu bé liền trở nên vui vẻ, nắm thật chặt tay cô: "Cô ơi, cháu hát cho cho cô một bài hát nữa để chúc mừng cô khỏi bệnh nhé.”
Cậu bé còn chưa nói xong thì điện thoại của cô lại vang lên.
Là một số điện thoại lạ, cô nhận máy: “Alo?”
“Xin chào cô Tô, tôi họ Trương, là luật sư được anh Tiêu Cận Ngôn ủy thác. Anh Phong đã nhận được đơn ly hôn cô gửi tới, bây giờ mời cô tới cục dân chính một chuyến để làm thủ tục ly hôn.”