Diệp Lăng Phong trịnh trọng gật đầu: “Em nói đi.”
“Anh đưa Tô Dương về lại nước M đi.”
Diệp Lăng Phong thật sự không hiểu lắm: “Vì sao? Em không muốn ở bên cạnh cậu bé à?”
Tô Cẩm Tinh gật gật đầu, nghĩ nghĩ, rồi lại lại lắc đầu: “Em sắp chết rồi, em không muốn để nó tận mắt thấy mình rời đi. Em vẫn nên ít gặp nó thì hơn, như vậy thì trí nhớ của nó về em sẽ ít hơn một chút. Đến lúc em đi rồi, nó cũng sẽ không quá đau khổ.”
Diệp Lăng Phong nghe như vậy, thở dài: “Cẩm Tinh à, em thật sự nhẫn tâm quyết định như vậy sao?”
Tô Cẩm Tinh mím mím môi.
Nếu không nhẫn tâm quyết định, cô còn làm được gì nữa?
Từ khi Tiểu Dương sinh ra đến bây giờ, nó chưa từng được cảm nhận tình thương của bố một lần nào.
Chưa kể nơi này vẫn còn Dương Tuyết Duyệt, đó không phải là mộ người dễ đối phó.
Hơn nữa, thời gian cô còn lại đã không nhiều nữa.
“Giám đốc Diệp, phiền anh đưa Tiểu Dương đi đi, nhanh lên.”
Ngày Diệp Lăng Phong và Tiểu Dương rời khỏi thành phố H, tiết trời âm u.
Tô Cẩm Tinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sững đó. Vốn cô mong có thể nhìn thấy cảnh máy bay đi xa là cũng tốt rồi, nhưng mây đen u ám đã đã che thật kín không trung, không thể nhìn thấy gì cả.
Cô không đảm đương nổi vai trò một người mẹ đủ tư cách, thì ít nhất cũng có thể bảo vệ con không bị tổn thương.
Điều dưỡng gõ cửa đi vào: “Cô Tô, cần đổi thuốc rồi.”
Tô Cẩm Tinh gật gật đầu, ngoan ngoan quay về nằm lên giường.
Điều dưỡng cẩn thận giúp cô mở băng vải ra, tay chân nhẹ nhàng giúp cô xử lý vết dao giải phẫu: “Cô Tô, vết mổ khép lại rất nhanh, xem ta là cô hồi phục không tệ.”
“Cô y tá, tôi thấy hơi đau.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ làm nhẹ hơn một chút.”
“Ý của tôi là, cô có thể cho tôi một ít thuốc giảm đau không?”
Điều dưỡng suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Vậy tôi đi tìm bác sĩ kê cho cô, nhưng cô không được uống nhiều thuốc giảm đau đâu, sẽ làm hại đến trung khu thần kinh đấy!”
“Cảm ơn cô, tôi biết rồi, nếu không phải là đau quá, tôi sẽ không uống.”
Điều dưỡng quay trở lại rất nhanh, mang cho cô một lọ thuốc giảm đau.
Tô Cẩm Tinh lắc nhẹ rồi đổ thử cái lọ trong tay ra. Bên trong có khoảng hai mươi viên, đủ để dũng được lâu.
Điều dưỡng nói: “Cô uống một viên trước đi, uống xong một lát có hiệu quả rồi, tôi lại… đổi thuốc cho cô.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, thu lại thuốc giảm đau: “Đổi bây giờ luôn đi, tự dưng tôi cảm thấy hình như mình vẫn chịu được loại đau đớn này.”
Điều dưỡng gật đầu vô cùng vui mừng: “Được, vậy cô cố chịu một chút nhé.”
Tiếng điện thoại lại vang lên.
Cô nhận lấy: “Alo?”
“Cô chủ, cô về nhà một chuyến đi! Tình trạng của bà chủ có hơi không tốt…”
Cô lập tức chấn động cả người: “Mẹ của tôi bị làm sao?”
“… Cô chủ, cô cứ về trước đã rồi nói sau.”
Tô Cẩm Tinh tìm thuốc giảm đau trong ngăn kéo ra nhét vào túi, sau đó nhanh chóng thay đồ bệnh nhân ra, tìm quần áo của chính mình. Cô soi gương chỉnh trang bản thân lại, rời khỏi bệnh viện.
Nhà họ Tô ở Tân Giang.
Đây là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, đã có phần cũ đi nhiều.
Lúc Tô Cẩm Tinh đến nơi, cô chợt phát hiện nơi này đã hoàn toàn không giống như trước nữa.
Cô thích sao, ba bèn đặc biệt đổi cửa sắt của biệt thự thành kiểu đầy sao. Cô chính là con gái duy nhất của nhà họ Tô, là công chúa nhỏ mà cả ba và mẹ đều cưng chiều tận trời, tất cả đều theo lời cô.
Nhưng lúc này, cửa lớn với ngàn ánh sao đã không còn thấy nữa, thứ đã chiếm lấy phần lớn cánh cửa là màu vàng như những dây tường vi, một mảnh vàng rực chói lọi, tươi đẹp mà có vẻ tầm thường đến mức khiến mắt người khác nhói đau, hệt như người bên trong sợ kẻ khác không chỉ chủ nhà này giàu có đến mức nào.
Vừa nhìn là biết thẩm mỹ của cậu cô, vừa quê mùa vừa dung tục.
Sau khi nhấn chuông cửa, người giúp việc chạy ra mở cửa, nhanh chóng đón cô vào trong: “Cô chủ, cuối cùng cô cũng quay lại rồi!”
Cũng đã lâu rồi cô chưa từng quay về căn nhà này.
Lần gần đây nhất chính là sau khi vụ tai nạn xe cộ đó xảy ra vào sáu năm trước, cậu của cô là Thịnh Viễn đã tiếp nhận cả nhà họ Tô và nhà họ Tiêu, cả nhà bọn họ cũng dọn vào trong ngôi biệt thự này. Nơi này đã gần như không còn là nhà họ Tô của trước đó.
Sau đó, vì thời gian cấp gấp rút, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian quay về tìm Tiêu Cận Ngôn, lại sinh ra một đứa con là Tô Dương và chữa bệnh cho nó.
Bây giờ bước vào ngôi nhà này một lần nữa, cô lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
“Cô chủ, đi theo tôi, bà chủ nhớ cô lắm!”
Tuy nhiên, hướng người giúp việc đưa cô đi cũng không phải là phòng ngủ mà trước kia bố mẹ cô ở, mà là… phòng khách.
Người giúp việc bèn nhỏ giọng thủ thỉ với cô: “Mợ của cô chủ cảm thấy phòng khách nhỏ quá, nên đã để cho cho bà chủ ở lại trong phòng khách, còn bà ấy với cậu của cô chủ thì ngủ tại phòng ngủ. Bà ấy còn dẫn một đứa con gái tới nữa, là con của bà ấy với chồng trước, bây giờ cô ấy đang ở phòng của cô…”
Tô Cẩm Tinh nghe xong thì rất không thoải mái: “Dựa vào đâu? Nơi này vẫn còn là nhà họ Tô chứ?”
Người giúp việc vô cùng bất lực: “Cô chủ, từ khi ông chủ đi rồi, nơi này nào còn dáng vẻ của nhà họ Tô lúc đó nữa? Bản thân bà chủ là một người có tính cách yếu đuối, bị người ta ức hiếp cũng không dám hé răng, không muốn để cô chịu thêm phiền phức. Ai ngờ bả chủ càng nhân nhượng bọn họ càng được voi rồi muốn đòi tiên. Không còn cách nào nữa, bây giờ là cậu của cô nắm giữ nhà họ Tô, ngay cả tiền lương của mấy người giúp việc chúng tôi đây cũng là ông ta phát cho, ai dám chống đối ông ta? Nếu không thấy bệnh tình của bà chủ hiện tại thật sự có phần nghiêm trọng, tôi cũng không dám gọi điện cho cô đâu…”
Còn chưa đi đến phòng ngủ, cô đã bỗng nghe được tiếng khóc nức nở mà đè nén của mẹ mình.
“Chính là ở đây.”
Tô Cẩm Tinh đẩy cửa ra. Bây giờ rõ ràng là ban ngày, vậy mà cả căn phòng lại âm trầm tối đen, trong không khí thấp thoáng một loại mùi hương mục nát.
“Mẹ, con đã về rồi.”
Người đang nằm ở trên giường hơi giật mình: “… Tiểu Tinh Tinh?”
Giây phút nghe được một lời như thế, nước mắt của Tô Cẩm Tinh bèn rơi xuống.
Người phụ nữ trước mắt này có dáng vẻ tiều tụy, mặt vàng như nến, gầy như que củi, hai má cũng lõm xuống, cả người yếu ớt nói không thành lời.
Nào có còn là người mẹ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng kia của cô nữa?
“Mẹ, sao mẹ…”
“Mẹ không sao mẹ không sao, con nói nhỏ thôi.” Lưu Ngọc Quân giữ chặt tay cô, dáng vẻ vô cùng sợ hãi: “Đừng để cậu con nghe được, nó sẽ không vui đấy.”
Tô Cẩm Tinh khó hiểu: “Cậu nghe được thì sao chứ? Mẹ bị bệnh, ông ta không đưa mẹ đến bệnh viện thì thôi, ngay cả con muốn về thăm mẹ mình mà ông ta cũng thấy không vui?”
Nhưng kết quả thì sao?
Ngay cả giải thích, anh ta cũng không muốn nghe, thậm chí con gái họ mà cô cũng phải lấy ly hôn ra làm tiền cược, hèn mọn thỉnh cầu.
Tô Cẩm Tinh cầm ngược lại tay mẹ mình, dịu dàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm con nữa, con và Cận Ngôn… rất tốt. Chúng con vừa mới có một bé gái, lần sau con sẽ ôm về cho mẹ ngắm.”