Biểu cảm và động tác của anh, bao gồm cả đôi lông mày hơi nhíu lại khi nói chuyện, rõ ràng là dáng vẻ của tiên sinh. Thế nhưng bộ quần áo anh đang mặc lại giống hệt Tiêu Cận Ngôn mới gặp hôm nay.
Dù sao thì Lục Tước cũng là một người từng chìm nổi trong thương trường đã lâu, lúc này tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh quay lại, khẽ cười nói với tiên sinh: “Sao hả, anh giải thích hay tôi giải thích?”
Tiêu Cận Ngôn đã nhanh chóng giấu cuốn sổ vào trong túi áo của bộ vest, bắt gặp ánh mắt của Lục Tước, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau và cùng mỉm cười đầy miễn cưỡng.
“Được rồi, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi đưa Cẩm Tinh về nhà. Khi nào về, tôi sẽ gửi lại tiền mua bộ quần áo này cho anh.”
Lập tức Lục Tước bật cười ha ha: “Bộ quần áo này cũng không rẻ, phải gấp đôi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Lục Tước quay lại chào Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, tôi không quấy rầy hai người nữa, đi trước đây.”
Lục Tước nhanh chóng lái xe rời đi, Tiêu Cận Ngôn vẫn tiếp tục nhìn theo chiếc xe của anh ta cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
“… Tiên sinh?”
“Ừ.” Tiêu Cận Ngôn khẽ mím môi, đi tới đứng yên trước mặt cô: “Ngay cả em cũng không phân biệt được anh với Tiêu Cận Ngôn ư?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Em có thể nhận ra giọng nói của anh, anh vừa mở miệng là em nhận ra ngay. Có điều… anh nhờ tổng giám đốc Lục đi mua bộ quần áo này giúp anh à?”
“Để giúp em.”
“Giúp em?”
“Ừ, về nhà trước rồi hãy nói.” Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, đỡ cô ngồi vào trong xe, sau khi tự tay giúp cô thắt dây an toàn, anh quay lại ghế lái từ từ lái xe quay về hoa viên Tường Vi.
Trên đường, anh nói: “Cẩm Tinh, không phải em muốn trả thù sao? Anh đã nói rồi, cho dù em muốn làm gì thì anh đều giúp em.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh vẫn còn hơi lâng lâng, khi cô nghiêng đầu nhìn anh chỉ thấy bờ vai rộng, đôi mắt sắc bén, ngữ khí điềm đạm, rõ ràng là dáng vẻ mọi khi của tiên sinh, hoàn toàn khác với Tiêu Cận Ngôn cô đã nhìn thấy vào buổi sáng.
Lúc này cô từ từ gỡ bỏ sự phòng bị và nhẹ nhàng gật đầu: “Em phải lấy lại công bằng cho bố. Dương Tuyết Duyệt, Vương Gia Linh, Lưu Phấn, em sẽ không tha cho một ai hết. Chờ sau khi em hoàn tất các thủ tục ly hôn với Tiêu Cận Ngôn thì sẽ lấy số cổ phần mà bố đã để lại cho em để gia nhập tập đoàn Tô Thị. Tuy số cổ phần trong tay em không đủ lay chuyển Lưu Phấn, nhưng nó cũng có thể đảm bảo cho em được tham gia vào hội đồng quản trị. “
“Em muốn ly hôn với Tiêu Cận Ngôn như vậy à?”
Tô Cẩm Tinh quay lại nhìn anh: “Tiên sinh, ý của anh là sao?”
“Ý anh là, Tập đoàn Tiêu Thị do một tay Tiêu Cận Ngôn sáng lập ra hiện có giá trị thị trường mấy triệu. Phần này được coi là tài sản sau hôn nhân, em có thể yêu cầu được chia mà.”
“Em không cần.” Tô Cẩm Tinh nói: “Bắt người tay ngắn, em không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.”
“Nhưng anh sẽ đưa nó cho em.”
“Anh?”
“Đúng vậy, đó là lý do anh nhờ Lục Tước mua bộ quần áo này.”
Tô Cẩm Tinh kêu lên: “Anh… anh giả làm Tiêu Cận Ngôn?”
“Đây là thứ nhà họ Tiêu nợ anh. Một nửa tài sản của nhà họ Tiêu phải thuộc về anh, anh chỉ lấy về và tặng cho em mà thôi.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, mãi một lúc lâu mà vẫn không đáp lại.
“Vậy Lục Tước nói hôm nay anh bận là việc này à?”
“… Cứ coi như vậy đi.”
“Nhưng em thực sự không muốn.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tiên sinh, chuyện của em với Tiêu Cận Ngôn sẽ kết thúc sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn vào thứ sáu tuần này. Tiếp theo, em chỉ muốn trả thù cho bố, để đám người Dương Tuyết Duyệt phải trả cái giá xứng đáng. Sau đó… sẽ sống những ngày tháng yên bình với anh và các con.”
Yết hầu của Tiêu Cận Ngôn lăn lên lăn xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh biết.”
Tô Cẩm Tinh nở một nụ cười gượng gạo: “Tiên sinh, thật ra hôm nay em đã gặp Tiêu Cận Ngôn.”
“Có thật không?”
“Ừm, em đến thăm mẹ và tình cờ gặp anh ta ở cổng bệnh viện.”
Anh lái xe chậm rãi đi vào ga ra dưới tầng hầm của hoa viên Tường Vi, giống như vô tình hỏi: “Hai người… đã nói gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Cũng chẳng nói gì cả, chỉ nói một số vấn đề ly hôn, đã hẹn nhau thứ sáu này sẽ đi làm thủ tục.”
“Nhất định anh ta sẽ hối hận.”
“Có lẽ vậy.”
“Chắc chắn cũng sẽ điên cuồng muốn níu kéo em.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Đã gây ra vết thương rồi lại muốn cứu vãn thì có ích gì chứ? Bố em không thể sống lại được nữa và lá phổi của em cũng sẽ không trở về được nữa, lại còn có nguy cơ tái phát bất cứ lúc nào. Dương Tuyết Duyệt cũng đang mang thai, đây không phải chính là điều anh ta đã mong đợi sao? Anh ta đã có mọi thứ mình muốn, còn gì không hài lòng nữa chứ.”
“Nhưng lúc đó anh ta không biết thủ phạm chính là mẹ con Dương Tuyết Duyệt, anh ta cũng là bị thù hận che mờ mắt và bị Dương Tuyết Duyệt mê hoặc thôi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ nhíu mày: “Em không tức giận vì anh ta đã giúp đỡ Dương Tuyết Duyệt, mà là anh ta chưa bao giờ tin tưởng em. Đúng, em thừa nhận rằng cái chết của bố mẹ đã đả kích đến anh ta rất nhiều. Hơn nữa với tình hình lúc đó thì tất cả mọi điều kiện bất lợi đều hướng vào em. Nhưng tiên sinh, điều em cần không phải là anh ta đối xử tốt với em, điều em cần chính là người chồng chưa cưới của em, một người đàn ông mà em đã yêu bao nhiêu năm, một người mà em đã xác định từ khi còn niên thiếu, anh ta có thể tin tưởng em. Cứ coi như lúc đó anh ta rất tức giận đi, nhưng năm năm qua, anh ta chưa bao giờ tin em.”
Tiên sinh im lặng, sau khi đỗ xe xong thì mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Tô Cẩm Tinh hơi áy náy: “Chắc hôm nay anh rất mệt rồi phải không? Thôi bỏ đi, đừng nói những chuyện này, chúng ta về nhà đi, tối nay em sẽ xuống bếp nấu cơm cho anh.”
Tiêu Cận Ngôn cười gượng, cúi người hôn nhẹ lên môi cô: “Hôm nay… vẫn nên để má Phúc nấu đi.”
“… Đồ ăn em làm không ngon sao?”
“Rất ngon, nhưng anh sợ.”
“Ăn những món mà em nấu cũng sợ à?”
“Ừ.” Ánh mắt của tiên sinh dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng đỡ cằm cô, ánh mắt do dự ngay khóe môi cô: “Cẩm Tinh, thói quen thật sự là một điều rất đáng sợ. Khi một việc rất hạnh phúc trở thành thói quen, dần dần, anh sẽ quên nâng niu quý trọng mà cho rằng đó là một điều hết sức bình thường. Đến khi mất đi thì lại cảm thấy đau khổ tột cùng, thậm chí là… không thể chấp nhận được bản thân mà sẽ trở thành một người khác.”
Tô Cẩm Tinh không hiểu, nhưng cô có thể giải thích được.
Trước đây tiên sinh đã rất cô đơn, thiếu vắng người bầu bạn yêu thương nên anh sợ nếu đã quen với những tháng ngày hạnh phúc hiện tại, sau này lỡ như có chuyện không may xảy ra thì anh sẽ không chấp nhận được.
Dường như lúc nào cũng có nỗi lo lắng trong tận xương tủy anh, cho dù bây giờ có đủ năng lực và sức mạnh đi chăng nữa thì vẫn luôn cảm thấy không yên, sợ mất mát, sợ rời xa, sợ chia ly.
Tô Cẩm Tinh đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, tiến lên và chủ động hôn anh.
Trong khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, rõ ràng cô cảm nhận được toàn thân tiên sinh run lên.
“Cẩm Tinh…”
“Em nhớ rõ lần trước anh nói muốn em chủ động hôn anh một lần, bây giờ còn sợ không?”
Đôi mắt của cô to và sáng ngời, vừa giống như một con nai lại vừa giống như những ngôi sao trên bầu trời, trong mắt đều là hình ảnh của anh.
Trong ký ức, lần cuối cùng cô nhìn anh bằng ánh mắt này là sáu năm trước, trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, vào đêm trước lễ đính hôn của họ. Khi ấy cô đang ở Milan, anh đã bay qua với cô.
Ai có thể cưỡng lại ánh mắt thiêu đốt của một cô gái tuổi đôi mươi tràn đầy tình yêu chứ?
Lúc đó anh nghĩ rằng dù có chết chìm trong ánh mắt đung đưa đó của cô cũng đáng.
Đêm đó, họ ở trong xe đã trải qua một đêm tuyệt vời nhất và điên rồ nhất trong cuộc đời mình.
Lại sau đó…
Chuyện xưa ùa về, Tiêu Cận Ngôn nhíu mày vì đau khổ, đầu như muốn vỡ tung.
“Tiên sinh, anh sao vậy?” Tô Cẩm Tinh thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, trong lòng hơi lo lắng: “Khó chịu ở chỗ nào sao?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ lắc đầu, cầm lấy bàn tay đang đặt trên trán mình của cô xuống rồi nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh không sao.”
“Nhưng sắc mặt của anh trông rất xấu.”
“Có lẽ… gần đây ngủ không ngon.”
Nói đến đây, Tô Cẩm Tinh bất ngờ nói: “Đúng, trước đây Hiểu Hiểu đã nhắc nhở em rằng anh vẫn luôn đến gặp em vào ban đêm và sáng sớm đã rời khỏi. Cô ấy còn nói đùa rằng anh không cần ngủ. Tiên sinh, trong những ngày đó… chắc anh rất mệt phải không?”
Anh gật đầu: “Rất mệt.”
Công việc của công ty cần phải giải quyết, bên phía Dương Tuyết Duyệt cũng cần phải đối phó, còn có… cô.
Nhưng…
“Rất mệt, nhưng cũng rất hạnh phúc.” Tiêu Cận Ngôn lại hôn lên môi cô: “Cẩm Tinh, em hãy hứa với anh mãi mãi đừng rời xa anh, em hãy hứa đi.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng ôm lại anh, vỗ nhẹ lên tấm lưng to rộng của anh: “Sẽ không rời xa anh.”
“Cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù thân phận của anh là gì thì em cũng sẽ không rời xa anh, đúng không?”