Anh không nghĩ Tô Cẩm Tinh phản ứng mạnh như vậy.
“… Tiêu Cận Ngôn, chúng ta đã đi tới bước này, anh cũng tìm được tình yêu đích thực của mình, vậy hà tất?”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: "Hà tất cái gì?”
“Hà tất phải khiến cho tôi không thoải mái, khiến cho chính anh cũng không thoải mái?” Tô Cẩm Tinh nói: "Anh kết hôn với ai tôi cũng mặc kệ, tôi cũng không có quyền hỏi, nhưng con gái tôi không thể có một người mẹ kế tâm địa như rắn rết như vậy, quyền nuôi dưỡng con bé tôi nhất định sẽ đòi lại.”
Tiêu Cận Ngôn khinh miệt nói: “Chỉ dựa vào cô? Cô có tin tôi nói một câu thì không có công ty nào trong thành phố H dám thuê cô không?”
“Tôi tin.” Tô Cẩm Tinh nói: "Nhưng vì con gái, dù khó khăn thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ cố gắng, cho dù phải chiến đấu bằng cả mạng sống của mình.”
Hai người cãi nhau đột ngột, thu hút sự chú ý của nhiều nhân viên công ty.
Đây là phòng họp, là vị trí trung tâm của cả công ty, hơn nữa bốn phía cũng chỉ dùng kính trong suốt ngăn cách, có thể thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, âm thanh cũng lần lượt phát tán ra ngoài, tuy rằng nghe không quá rõ, nhưng dựa vào những từ ngữ đứt quãng, cũng có thể đoán được đại khái.
Vốn tưởng rằng tổng giám đốc Tiêu luôn là người nghiêm túc, chỉ chú tâm vào phát triển công ty, không ngờ lại có tình trường phức tạp như vậy?
Người quản lý cũng nhận ra không ổn, vội chạy ra ngoài đuổi mọi người: "Cho mọi người nghỉ nửa ngày, về nhà hết đi, đừng ở công ty nữa, đi nhanh đi.”
Nghe vậy, mọi người liền vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, việc hóng hớt tất nhiên không quan trọng bằng việc được nghỉ rồi.
Rất nhanh, cả công ty trống rỗng, chỉ có không khí trong phòng họp vẫn tiếp tục căng như dây đàn.
Tiêu Cận Ngôn nói: "Tô Cẩm Tinh, tôi không tin cô.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng không tin anh.” Tô Cẩm Tinh nói: "Nhất là khi anh cưới người phụ nữ này.”
Dương Tuyết Duyệt vẫn không nói gì, khuôn mặt tối sầm.
Mấy ngày nay dưới sự động viên của mẹ, cô vẫn luôn thúc giục anh kết hôn, nhưng lần nào Tiêu Cận Ngôn cũng đều phản ứng rất lạnh nhạt, cô muốn anh đi cùng đến đây đặt thiết kế nhẫn cưới nhưng anh luôn viện cớ bận.
Một từ bận, có thể hất bỏ mọi lời của cô.
Nhưng tối hôm qua cũng không biết vì sao, anh đột nhiên chủ động nói hôm nay sẽ đi xem nhẫn cùng cô.
Cô cực kỳ vui vẻ, chịu đựng sáu năm, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Tiêu, từ nay về sau trở thành phu nhân hào môn, không cần trở về cửa hàng 4S rách nát kia, để bán một chiếc xe mà phải nhìn hết sắc mặt những người đó.
Lúc tới đây cô vô cùng vui vẻ, nhưng không ngờ, cơ hội mà bản thân vất vả có được lại bị Tô Cẩm Tinh phá hỏng!
Tại sao lần nào cũng là cô ta?
Tại sao cô ta ở khắp mọi nơi?
Vì sao Tô Cẩm Tinh luôn xuất hiện vào đúng thời điểm cô sắp thành công, làm hỏng toàn bộ kế hoạch của cô!
Đầu tiên là sinh một đứa con gái, lần này là làm hỏng buổi đi xem nhẫn cưới của cô!
Sự tức giận trong lòng Dương Tuyết Duyệt đã kìm nén quá lâu, sáu năm diễn vai nghe lời hiểu chuyện trước mặt Tiêu Cận Ngôn đã gây đủ áp lực trong lòng cô ta rồi!
"Tô Cẩm Tinh, những lời này của cô là có ý gì? Cái gì gọi Cận Ngôn cưới một người trong lòng như rắn độc về làm mẹ kế.”
Tô Cẩm Tinh vốn đang nhìn chằm chằm Tiêu Cận Ngôn, lúc này đột nhiên chuyển tầm mắt đến trên người cô ta, cười lạnh một tiếng nói: "Cô xem cô là loại người gì mà xứng đáng hỏi tôi?”
“Cô!” Dương Tuyết Duyệt tức giận: "Tô Cẩm Tinh cô nói chuyện có chừng mực một chút!”
“Với thủ phạm suýt chút nữa đã hại chết con tôi và mẹ tôi, tôi không tát cô hai cái đã coi như là chừng mực lắm rồi!”
Dương Tuyết Duyệt nóng nảy, mặt đỏ bừng, chột dạ nhìn thoáng qua Tiêu Cận Ngôn, sau đó cố ý cao giọng, như thể làm như vậy sẽ giống như mình là người có lý: "Cô đừng nói bậy! Con trai cô bị bệnh hiểm nghèo, có thể trách tôi được sao? Là cơ thể nó không tốt, hoặc là cô khi mang thai nó không chú ý, mới hại nó bị ung thư máu!”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên hừ cười: "Ngay cả Cận Ngôn cũng không biết con trai tôi bị bệnh gì, Dương Tuyết Duyệt cô ngược lại biết rất kỹ đó?”
“Tôi…”
"Dương Tuyết Duyệt, tôi đã nói rồi, những thứ cô nợ tôi, tôi sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một, bệnh của con trai tôi, thân thể của mẹ tôi, mạng của bố tôi, còn có dì Trương! Đừng hòng chạy thoát!”
Dương Tuyết Duyệt cắn môi, vội vàng kéo tay áo Tiêu Cận Ngôn, khóc nức nở: "Cận Ngôn, anh nghe cô ta nói mà xem…Em rõ ràng không có… Sao cô ta có thể nói em như vậy?” Cô ta lại làm nũng.
Lại tỏ ra yếu đuối.
Tô Cẩm Tinh nhìn mà buồn nôn.
Mà kệ, có thể là Tiêu Cận Ngôn thích kiểu này.
Cô nghĩ lại khoảng thời gian ở bên Tiêu Cận Ngôn, cho dù là lúc yêu nhau nhất, cô cũng chưa từng làm nũng.
Mọi người đều nói phụ nữ biết làm nũng mới tốt số, có thể là bản tính cô sinh ra đã không biết làm nũng, nên mới không tốt số.
Dương Tuyết Duyệt chính là một ví dụ sống động, còn cô là mặt phản diện.
Nhưng thái độ của Tiêu Cận Ngôn không giống như cô dự tính là sẽ che chở Dương Tuyết Duyệt mà đối đầu với cô, ngược lại thái độ có chút kỳ quái.
Chỉ thấy anh rút cánh tay ra khỏi tay Dương Tuyết Duyệt, trầm giọng thở dài nói: "Tuyết Duyệt, em đừng nói nữa.”
“Tại sao em không thể nói? Chỉ vì Tô Cẩm Tinh là mối tình đầu của anh, cho nên em không có tư cách nói cô ta phải không? Cô ta vu khống em, anh là vị hôn phu của em! Ngay cả anh cũng không che chở cho em?”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: “Em đừng ầm ĩ, anh không phải không che chở cho em, anh chỉ là…”
“Anh chỉ là gì?” Dương Tuyết Duyệt trực tiếp tức giận khóc: "Cận Ngôn, anh tỉnh lại đi, cô ta chính là người vứt bỏ anh cao chạy xa bay, cô ta là người hại chết người nhà anh, còn người cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn kia là em! Là em đây!”
“Anh biết…”
“Vậy tại sao anh lại để mặc cô ta khinh miệt em như vậy?”
Tiêu Cận Ngôn không chịu được nữa: "Khinh miệt sao?”
“Ý anh là sao?”
"Tuyết Duyệt, chính là vì em cùng anh vượt qua khoảng thời gian đó, cho nên có những điều anh không muốn nói quá thẳng thắn, với những việc khác anh chưa biết rõ chân tướng, nhưng cái chết của dì Trương thì sao? Em có dám nói không liên quan gì đến em không?”
Dương Tuyết Duyệt sửng sốt: "Dì… dì Trương là Tô Cẩm Tinh đẩy ngã! Đó là những gì tận mắt em chứng kiến! Không phải cảnh sát cũng bắt cô ta sao? Chẳng nhẽ cảnh sát bắt nhầm người? Bây giờ anh nghi ngờ em?”
“Anh không phải nghi ngờ em, anh đã chắc chắn, đó chính là em.”
“Cái gì…”
Hít sâu một hơi, Tiêu Cận Ngôn chán nản khom lưng, hai tay chống lên đùi, cúi đầu vùi xuống: "Cảnh sát tìm được video giám sát của một thương gia bên cạnh biệt thự. Lúc dì rơi xuống lầu, Tô Cẩm Tinh đang ngủ trong phòng, nghe thấy âm thanh mới cuống quýt chạy xuống, quá trình này được quay lại rất rõ ràng.”
Dương Tuyết Duyệt trừng to hai mắt.
Video giám sát …
“Được rồi Tuyết Duyệt, anh chỉ tin tưởng chứng cứ, những thứ khác không có ý nghĩa. Hơn nữa…” Anh dừng một chút, cười khổ một tiếng: "Dì đã không còn, là anh có lỗi với dì ấy, chỉ là em đã ở bên anh nhiều năm như vậy, anh cũng không thể có lỗi với em… Anh chỉ có thể lựa chọn im lặng, coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Như vậy còn chưa đủ sao?”
Dương Tuyết Duyệt hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm xuống nắm tay anh: “Cận Ngôn, lúc ấy là như vậy, dì ấy nghiêng về phía Tô Cẩm Tinh, muốn hai người thành đôi, còn mắng em là hồ ly tinh không biết xấu hổ, em cãi nhau với dì ấy vài câu, kết quả là dì ấy không cẩn thận rơi xuống, thật sự không phải là em đẩy! Em quá sợ hãi, em sợ anh vì chuyện này mà không cần em, cho nên em mới… Em mới…”
“Cô mới đổ hết cho tôi?” Tô Cẩm Tinh lắc đầu cười khổ: "Dương Tuyết Duyệt, cô đúng là thật độc ác.”