“Ừm.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì nữa, cô kiểm tra túi xách của mình, đã mang theo đầy đủ giấy tờ.
[Đã đi chưa?]
Tiên sinh gửi tin nhắn tới.
Mấy ngày nay cô bận rộn với chuyện nhập học của Tiểu Dương, không có thời gian chọn điện thoại di động, chiếc điện thoại mà cô đang cầm trên tay là do tiên sinh mang về cho.
Cô viết tin nhắn trả lời: [Đang trên đường đếnc dân chính.]
[Còn bao lâu nữa sẽ đến?]
[Khoảng mười phút.]
[Được, đi đường cẩn thận.]
[Không sao, Tiêu Cận Ngôn sẽ không làm gì em đâu.]
Mười phút sau, xe dừng trước cửa cục dân chính.
Dường như Tiêu Cận Ngôn cũng vừa mới đến. Hôm nay anh lái một chiếc Porsche màu trắng, có vẻ anh rất thích nhãn hiệu xe thể thao này. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy anh lái một nhãn hiệu xe khác và trong ấn tượng của Tô Cẩm Tinh, kỹ năng lái xe của anh rất tốt.
Nhưng hôm nay hình như anh đã lỡ tay, khi xe dừng lại thì đã quẹt phải chiếc xe phía sau khiến phần sau xe lại có thêm một vệt đen, trông rất chói mắt.
Khi Tô Cẩm Tinh xuống xe, Tiêu Cận Ngôn giống như có thần giao cách cảm, không hẹn mà quay đầu lại, hơi nhoẻn miệng cười: “Em đến rồi.”
“Ừ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Đi thôi, hôm nay Tết trung thu, chắc không có người đến ly hôn, chúng ta tranh thủ làm cho xong đi.”
Tiêu Cận Ngôn ngập ngừng rồi gật đầu: “Ừ… Lần trước em bị giật túi xách, đã tìm được giấy tờ tùy thân về rồi à?”
“Không tìm được nhưng tôi đã làm lại rồi.”
“…Vậy thì tốt.”
Hai người lần lượt bước vào cục dân chính, nhưng lại phát hiện hôm nay có rất nhiều người đến xếp hàng.
Đứng bên cạnh là một nhân viên hướng dẫn mặc váy lịch sự nói: “Thưa anh, thưa cô, vui lòng qua bên này bốc số thứ tự. Hôm nay là ngày đặc biệt, có rất nhiều người đến đăng ký nên cần phải đợi ạ.”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Ly hôn cũng cần xếp hàng à?”
“Ly hôn? Ly hôn thì không cần.” Nhân viên hướng dẫn chỉ vào một cửa sổ trống trong góc và nói: “Ly hôn thì giải quyết ở đây.”
“Được, cảm ơn.”
“Xin lỗi, hai người đã hết thời kỳ hòa giải trong ly hôn chưa? Bây giờ đã có quy định mới bắt buộc tạm hoãn ba mươi ngày trong thời kỳ hòa giải thì mới giải quyết các thủ tục…”
Tô Cẩm Tinh thờ ơ nói: “Hôm nay vừa tròn ba mươi ngày.”
“Ồ, như vậy à. Vẫn còn kịp đến Tết Trung thu, ngày hôm nay cũng…” Nhân viên hướng dẫn gượng cười rồi làm động tác mời: “Vậy mời hai người qua bên này.”
So với sự vắng vẻ của thủ tục ly hôn, cửa sổ đăng ký kết hôn ngày hôm nay lại sôi động lạ thường.
Người xếp hàng trước cửa sổ gần như xếp thành hình chữ S, đại sảnh của cục dân chính cũng không phải là nhỏ, Tô Cẩm Tinh nhìn sơ qua thấy khoảng một trăm người, cả đại sảnh tràn ngập niềm vui.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của một cặp vợ chồng trẻ.
“… Ai da, anh đừng nói bậy.”
“Anh nói bậy chỗ nào? Không phải chúng ta đều đã bàn bạc xong rồi sao? Sau khi kết hôn nhất định phải sinh một trai một gái, con trai sẽ mang họ của em, còn con gái sẽ mang họ của anh.”
“Không được, con đều do em sinh ra nên chúng phải mang họ của em.”
“Được được được, bà cô của tôi ơi, đều mang họ của em hết. Bây giờ ký tên được chưa?”
“À, em muốn suy nghĩ thêm.”
“Sao còn phải suy nghĩ thêm nữa?”
“Đương nhiên là phải suy nghĩ rồi. Sau khi kết hôn với anh, em không còn đường lui, hơn nữa bây giờ ly hôn còn có thời kỳ hòa giải, nếu sau khi kết hôn anh đối xử tệ với em thì em có muốn ly hôn cũng không được.”
Chàng trai nhanh chóng trấn an: “Sao anh dám đối xử tệ bạc với em chứ? Hơn nữa em xem, mới sáng sớm chúng ta đã đến đây xếp hàng, ai cũng đến để kết hôn chứ có ai đến ly hôn đâu. Không tin em nhìn xem.”
Hai người cùng nhau nhìn về phía cửa sổ ly hôn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tô Cẩm Tinh.
Đôi vợ chồng trẻ trông như mới ngoài đôi mươi, trông có vẻ còn trẻ trung ngây thơ. Họ chợt nhận ra rằng có lẽ Tô Cẩm Tinh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, hơi xấu hổ và mỉm cười xin lỗi.
Tô Cẩm Tinh khẽ cười lắc đầu, tỏ ý rằng không sao cả.
Vào ngày này, quả thật người đến ly hôn không nhiều, nhưng cuộc hôn nhân này đã kéo dài quá lâu nên vẫn phải ly hôn.
“Tiểu Tinh Tinh, khi chúng ta kết hôn cũng giống như họ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chúng ta cũng đã hẹn rằng phải sinh một trai một gái, con trai thì đặt tên là Tiểu Dương, con gái thì đặt tên là Viên Nguyệt. Cùng với tên của em, mặt trời, mặt trăng và các vì sao sẽ được quây quần bên nhau.
Tô Cẩm Tinh nhìn qua chỗ khác, nhìn xuống giấy tờ đang cầm trên tay, trầm giọng nói: “Quá khứ đã qua, tương lai cũng không thể nói trước được. Bây giờ nói những lời này thật vô nghĩa.”
“… Ừ, em nói đúng.”
Nhân viên làm công tác ly hôn là một người phụ nữ trung niên, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Hai người đưa giấy tờ cho tôi.”
Tô Cẩm Tinh đưa ra chứng minh thư và giấy đăng ký kết hôn mà cô đang cầm trên tay, Tiêu Cận Ngôn cũng làm như vậy.
Nhân viên kiểm tra trên máy tính và xác nhận: “Hôm nay vừa vặn đến thời kỳ hòa giải trong ly hôn…”
“Vâng.” Tô Cẩm Tinh nói: “Phiền chị hãy giúp tôi làm các thủ tục.”
Nhân viên lật xem tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, chép miệng: “… Cô gái, cô không muốn tài sản gì sao? Con cũng là do cô nuôi à?”
“Đúng.”
“Vậy thì cô sẽ rất vất vả.”
“Không sao.” Tô Cẩm Tinh cười: “Chỉ cần có thể ly hôn, tôi sẽ không vất vả.”
Nhân viên công tác nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, rồi lại nhìn Tiêu Cận Ngôn, ánh mắt sắc bén quét qua lại trên người anh rồi thở dài: “Nhìn hai người trai tài gái sắc, ngồi chung với nhau thật xứng đôi, lại có hai đứa con mà lại đi đến bước đường này cũng thật là…”
Nhưng dù có tiếc nuối thế nào thì cuối cùng con dấu vẫn đóng xuống.
“Giấy đăng ký kết hôn được thu hồi. Đây là giấy chứng nhận ly hôn, hai người giữ lại đi.”
Tô Cẩm Tinh đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn, tạm biệt.”
Cô đứng dậy, quay người và rời đi mà không hề dừng lại.
Tiêu Cận Ngôn lại không nhận lấy, chợt điện thoại di động của anh vang lên, anh ngẩng đầu liếc Tô Cẩm Tinh, ánh mắt hơi phức tạp rồi trả lời điện thoại: “A lô, bác Lâm? Cái gì? Ngay bây giờ? Bây giờ không được, cháu… Bác Lâm, cô ấy sẽ không đồng ý đâu, cháu… được, cháu thử xem.”
Tô Cẩm Tinh đã bước ra ngoài văn phòng cục dân chính và đang vẫy gọi taxi, bàn tay đang giơ lên của cô đột nhiên bị nắm lại.
Tiêu Cận Ngôn hơi bối rối: “Tiểu Tinh Tinh, cầu xin em một việc.”
Tô Cẩm Tinh kéo cánh tay của mình ra khỏi tay anh mà không để lại dấu vết, giữ một khoảng cách nhất định với anh: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì, tôi cảm thấy tôi không nhất thiết phải giúp anh. Hơn nữa, sau này mời anh hãy gọi tên đầy đủ của tôi hoặc gọi tôi là cô Tô cũng được.”
“Phải, anh hiểu rồi.” Tiêu Cận Ngôn cắn răng nói: “Hôm nay ông nội lên cơn đau tim, tình hình không tốt lắm. Ông ấy muốn gặp em.”
Tô Cẩm Tinh khá do dự, thấy vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối. Cô biết Tiêu Cận Ngôn đã nhiều năm như vậy, anh có thể tàn nhẫn và thờ ơ với bản thân, nhưng anh sẽ không bao giờ lấy ông nội của mình ra làm trò đùa.
Dù sao từ sau khi bố mẹ qua đời thì ông cụ Tiêu chính là bề trên duy nhất của anh.
Trước đây ông cụ Tiêu đã giúp đỡ cô, cô vẫn còn nhớ rõ.
“Tiểu Tinh… Cô Tô, cô muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ đồng ý, coi như tôi cầu xin cô hãy đi gặp ông nội được không?”
Đã gần nửa tháng trôi qua kể từ khi cô đến ngôi nhà cũ của nhà họ Tiêu lần trước.
Cô luôn có một sự chống đối tự nhiên với nơi này.
Sau khi Viên Nguyệt được sinh ra, bị Tiêu Cận Ngôn bắt đi, gửi đến đây để bác Lâm chăm sóc, hơn nữa Viên Nguyệt còn bị mẹ con Dương Tuyết Duyệt tính kế mà suýt mất mạng.
Mẹ con Dương Tuyết Duyệt quá xảo quyệt, bác Lâm không thể phòng bị được. Cô không trách bác Lâm, nhưng cô vẫn luôn không có ấn tượng tốt với nơi này.
Khi đến nơi, bác Lâm đã đợi ở bên ngoài rất lâu, thấy bọn họ đi tới thì hai mắt đỏ hoe: “Cậu chủ, mợ chủ, lát nữa hai người đừng nói những lời kích động đến ông cụ. Bác sĩ nói rằng ông ấy không thể gượng dậy được nữa.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Bây giờ ông nội thế nào?”
“… Cũng may là phát hiện kịp thời, cũng may có bác sĩ gia đình ở nhà, cuối cùng cũng giành lại được tính mạng về.”
Tiêu Cận Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Bác Lâm, sao đột nhiên ông nội lại bị bệnh vậy?”
Bác Lâm tỏ vẻ ân hận, giậm mạnh chân: “Cậu chủ, còn không phải do cậu à? Không phải cậu không biết tính cách của ông cụ, cả đời cương trực công chính, trong ánh mắt không thể chứa nổi một hạt cát. Thế mà mới sáng sớm cô Dương kia đã gọi điện tới nói hôm nay là Tết trung thu nên muốn đến đây để hỏi thăm ông cụ. Lúc này ông cụ bị chọc tức nên lập tức ngã gục…”