Tô Cẩm Tinh nhạy cảm nắm bắt đúng từ khóa: “Anh tỉnh lại sao?”
Tiên sinh khẽ ngừng vài giây.
Sau đó anh “Ừ” một tiếng, nói: “Anh tỉnh lại.”
Tiên sinh đưa cô tới trước căn nhà cho thuê, anh nhẹ giọng nói: “Cẩm Tinh, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, má Phúc chắc đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi hết rồi, tối nay anh sẽ tới với em.”
Tô Cẩm Tinh sờ sờ đôi mắt bị khăn tay quấn quanh, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Mùi nước hoa Cologne vây quanh mũi cô nãy giờ bỗng trở nên nồng nặc hơn, giây tiếp theo, cô có cảm giác mặt mình bị bàn tay ai đó chạm vào, nụ hôn của anh thoáng lướt qua môi cô, sau đó, anh vẫn giữ nguyên tư thế gần sát môi cô, nói: “Đợi anh.”
“…Ừm.”
Mặc dù nụ hôn của tiên sinh chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, một nụ hôn kiềm chế hết mức, nhưng Tô Cẩm Tinh có thể cảm nhận được, cảm xúc của anh rất mạnh mẽ.
Hồi lâu sau, tiên sinh mới chủ động mở cửa xe ra giúp cô, sau đó còn ôm cô nói: “Có đôi khi anh thầm hy vọng, giá như ngày nào cũng là ban đêm thì tốt biết mấy, chúng ta sẽ không bị chia lìa như vậy nữa.”
Tô Cẩm Tinh khẽ giơ tay ôm lại anh: “Chẳng phải anh đã nói đợi anh xử lý xong xuôi mọi chuyện, anh sẽ thẳng thắn ra mặt gặp em sao?”
“Không sai.”
“Vậy thì chúng ta sẽ không rơi vào tình cảnh chia lìa như này mãi đâu."
“… Ừm.”
“Nhưng mà tiên sinh, anh có thể nhanh lên một chút được không? Em sợ…"
Cô sợ căn bệnh ung thư của mình sẽ lại tái phát.
Cô càng sợ bản thân sẽ không đợi được đến ngày cô và tiên sinh cùng gặp nhau ngoài ánh sáng, cô sợ cô sẽ phải rời đi trước ngày hạnh phúc đó.
Tiên sinh bắt đầu ôm cô chặt hơn: “Anh nhất định sẽ xử lý nhanh thôi.”
Tô Cẩm Tinh đẩy cửa rồi bước xuống xe, vì đang bị bịt mắt nên cô không dám đi loạn, chỉ có thể đứng yên một chỗ chờ đợi.
Mãi cho đến khi nghe tiếng xe chạy đi xa, cô mới giơ tay tháo khăn bịt mắt xuống.
Lúc vào đến nhà, quả nhiên má Phúc đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi đâu ra đấy, có bốn món ăn và một bát canh, tất cả đều là những món mà cô thích.
“Cô Tô, hôm nay tiên sinh có chuyện gấp phải làm thì phải, ban đầu cậu ấy nói tôi chuẩn bị nguyên liệu sẵn rồi về nhà trước, để cậu ấy nấu, kết quả là sau đó cậu ấy lại gọi điện nhờ tôi tới nấu cơm cho cô ngay, vậy nên tôi đã vội vàng tới nấu mấy món này…"
Tô Cẩm Tinh ngượng ngùng nói xin lỗi: “Xin lỗi má Phúc, hại bác phải chạy đi chạy lại như vậy.”
“Không vấn đề không vấn đề, tiền lương mà tiên sinh trả tôi còn cao hơn những bảo mẫu khác gấp mười lần! Chưa kể cả cô và tiên sinh đều là những người tốt, dễ nói chuyện, mấy đứa trẻ cũng rất ngoan ngoãn, một công việc tốt như vậy có soi đèn lồng tìm cả năm trời có khi cũng không tìm được ấy chứ."
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Vậy mấy đứa nhỏ đâu ạ?”
“Ây da, thằng bé Tiểu Dương ấy à, nhìn tuổi còn nhỏ vậy chứ nó cũng ra dáng người anh lắm nha. Chiều nay thằng bé dỗ em gái uống sữa xong lại ngồi chơi đồ chơi với con bé. Một đứa bé cẩn thận tỉ mỉ từng chút một như vậy thật sự rất khó tìm, vừa nhìn là biết được thừa hưởng gen di truyền từ tiên sinh, là một người đàn ông tốt luôn biết chăm sóc gia đình."
Tô Cẩm Tinh cười gượng hai tiếng, sau đó nói: “Vậy để tôi đến bảo thằng bé xuống ăn cơm.”
Trong phòng dành cho trẻ con, Tiểu Dương đang ghé vào cái nôi nho nhỏ đặt bên cạnh, trên tay cậu bé đang cầm một món đồ chơi, cậu nhìn em gái nhỏ nằm trong nôi với ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt được lấp kín bằng vẻ yêu chiều.
Khung cảnh giống như một bức tranh xinh đẹp ấm áp, có điều, khi Tô Cẩm Tinh nhìn thấy hình ảnh này cô lại cảm thấy chua xót trong lòng.
Dáng vẻ của Tiểu Dương thật sự… Trông rất giống Tiêu Cận Ngôn.
Bộ dạng của anh khi lần đầu tiên bế con gái ở nhà họ Tiêu cũ lúc trước và dáng vẻ hiện giờ của Tiểu Dương trông giống nhau như đúc.
Có điều, gen di truyền này thật sự rất kỳ quái, một cặp cha con có ngoại hình, biểu cảm giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại khác một trời một vực.
“Mẹ ơi!”
Tiểu Dương phát hiện mẹ mình đã về, cậu bé mừng rỡ chạy tới nhào vào lồng ngực cô: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm đó.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng ôm chặt cậu bé vào lòng, đứa trẻ này không biết là học theo ai nữa, mỗi lần thấy cô về là lại chạy ra cửa nói nhớ cô.
“Có phải chú Diệp dạy con nói vậy không?"
Tiểu Dương lắc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không phải đâu, con thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ mà.”
“…Mẹ cũng rất nhớ Tiểu Dương."
“Mẹ ơi, hôm nay em ngoan lắm nha." Tiểu Dương kéo tay cô đến cùng nhìn vào cái nôi nhỏ phía trước, nhỏ giọng: “Mẹ xem kìa, sau này lớn lên chắc chắn em sẽ giống mẹ lắm cho xem.”
Lúc vừa mới sinh Tiểu Viên Nguyệt còn quá nhỏ, nên chỉ nhìn thấy được cô bé có vài nét trông khá giống cô.
Hiện giờ cô bé đã lớn hơn một chút, đường nét khuôn mặt thật sự trông rất giống cô.
Má Phúc pha sữa bột đem vào: “Cô Tô, hai ngày nay Tiểu Viên Nguyệt ăn tốt lắm, cô bé mới hơn một tháng tuổi thôi đúng không? Trước tới giờ tôi chưa từng thấy một bé gái nào ăn uống tốt như vậy, sau này khi lớn lên chắc chắn sẽ thành một cô bé ham ăn đáng yêu.”
Tô Cẩm Tinh bật cười.
Khi còn bé… cô cũng là một đứa ham ăn.
Hơn nữa còn là một cô bé ham ăn huyết áp thấp nữa chứ.
Khi ấy bố mẹ lúc nào cũng lo lắng, sợ cô sẽ đột nhiên ngất xỉu ở trường học, nên lúc nào cũng nhét đầy viên đường hình ngôi sao vào cặp sách cô.
Mấy cái viên đường hình ngôi sao đó đều là do bố cô cố ý tìm người làm ra, nguyên liệu chính của nó được làm từ đường glucose và kẹo mạch nha, ngậm một viên là có thể làm giảm nhanh các triệu chứng của bệnh hạ đường huyết.
Nhưng cô vốn rất ghét những viên kẹo đường đó, nên không bao giờ muốn mang chúng theo bên mình.
Vì thế mà những viên kẹo đường đó biến thành thứ mà Tiêu Cận Ngôn đảm nhận mỗi ngày giúp cô.
Tiêu Cận Ngôn hơn cô ba lớp, lúc cô học tiểu học thì anh học trung học, đến khi cô lên trung học thì anh lên phổ thông.
Nhưng mà sau mỗi tiết học, lần nào cô cũng đứng ở cửa lớp mình nhìn bóng dáng cao gầy trong chiếc áo sơ mi trắng, trên tay anh cầm mấy viên đường hình ngôi sao, lười biếng dựa vào vách tường, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười nhạt.
Có một lần, chuông tan học đã vang lên, nhưng giáo viên vẫn dạy quá giờ.
Ánh mắt của cô đã không nhịn được mà cố nhìn ra ngoài cửa sổ, sốt sắng muốn chạy ra nhìn anh, nhưng giáo viên vẫn cứ đứng trên bục thao thao bất tuyệt giảng bài.
Cuối cùng, lớp trưởng cười khẽ nói: “Thầy à, thầy mau cho bọn em tan học đi thôi, có người nào đó sắp không đợi nổi nữa rồi, người ta muốn chạy ra ngắm nhìn anh Cận Ngôn đó.”
Tiêu Cận Ngôn càng lớn càng đẹp trai, thành tích học tập lại rất tốt, chưa kể gia thế của anh cũng vô cùng ổn, vậy nên anh trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường học cũng không có gì lạ.
Chuyện yêu đương của nhân vật làm mưa làm gió thì đương nhiên, trên dưới toàn trường có ai không biết.
Câu nói của lớp trưởng vừa dứt, cả lớp đã phá lên cười ha ha một trận to, các bạn cùng lớp đều quay ra nhìn cô với ánh mắt trêu ghẹo khiến mặt cô nóng bừng bừng, bị họ nhìn ngại đến nỗi cô còn không biết nên đặt tay đặt chân kiểu gì cho đúng nữa.
“Tớ không có…"
Giáo viên đứng trên bục cũng cười ha hả: “Ai da, là thầy sơ sót, lại vô tình hóa dải ngân hà ngăn không cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt nhau.”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy càng ngượng hơn, cô cúi đầu không dám hé răng nói nửa lời, toàn thân đỏ bừng trông giống hệt một con tôm luộc chín.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào từ cửa lớp: “Thầy Vương, nếu thầy còn dạy quá giờ nữa thì thầy không còn là dải ngân hà nữa đâu, mà bị giáng xuống thành thiết hà đó!”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên là Tiêu Cận Ngôn, hai tay anh đút túi, cà lơ phất phơ đi tới chỗ cô, dừng lại bên cạnh cô, từ từ ngồi xổm xuống.
Anh chậm rãi móc từ trong túi ra mấy viên đường hình ngôi sao đặt trên bàn trước mặt cô, nhìn cô cười như không cười, nói: “… Sao vậy, em không quen anh à? Sao thấy anh không chào?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi đẩy anh ra: “Chào hỏi cái gì chứ, anh đi mau đi, giáo viên chuẩn bị lên lớp rồi đấy.”
Tiêu Cận Ngôn ôm cánh tay, mỉm cười nhìn cô: “Vừa nãy anh mới nghe các bạn cùng lớp nói anh là anh Cận Ngôn của em nha. Bình thường em cứ luôn miệng gọi Tiêu Cận Ngôn này Tiêu Cận Ngôn kia, không chịu phân biệt lớn nhỏ gì cả. Trước giờ anh chưa được nghe em gọi anh một tiếng anh từ chính miệng em đâu đó?”
Toàn bộ học sinh trong lớp đều nhìn chằm chằm vào cô, và cả giáo viên cũng không ngoại lệ, Tô Cẩm Tinh tức mà không biết làm gì, chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt với anh.
Cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cũng biết nghĩ cho một đứa con gái da mặt mỏng như cô, anh xoa xoa đỉnh đầu cô, nói: “… Tối nay anh sẽ dạy dỗ em sau, học tiếp đi.”
Lúc đi ra tới cửa Tiêu Cận Ngôn còn cất tiếng chào hỏi giáo viên: “Thầy Vương, thầy tiếp tục đi!”
Tô Cẩm Tinh định thần lại, vừa rồi là những ký ức đẹp thời còn trẻ, khi nhớ lại cô không kìm được nên vô thức cong môi cười.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nhớ lại mấy chuyện trước kia về bố con.”
Tiểu Dương chống hai tay xuống cằm, nhẹ nhàng kéo kéo tay cô nói: “Mẹ, con nghe má Phúc nói nếu người bố và mẹ yêu nhau thật lòng thì nhất định sẽ sinh ra những đứa con rất đẹp. Cả con lẫn em gái đều đẹp như vậy, có phải lúc mẹ sinh bọn con, bố và mẹ rất yêu thương nhau đúng không?”