Tô Cẩm Tinh mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
Lúc cô sinh Tiểu Dương, Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn không biết. Sau khi cô về nước, lúc gặp mặt thì Tiêu Cận Ngôn đã bị thù hận che mắt, chỉ điên cuồng muốn cô cút đi.
Lúc sinh Viên Nguyệt…
Cô không còn muốn nhớ lại nữa, khoảng thời gian đó kinh khủng như một cơn ác mộng vậy.
Bây giờ nghĩ lại giống như đã cách cả một đời rồi.
“Mẹ ơi, con cảm thấy bố chắc chắn rất rất yêu mẹ.” Tiểu Dương cầm tay cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hơn nữa em gái còn xinh xắn hơn cả con nữa, chắc chắn bố ngày càng yêu mẹ rồi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ nắm tay cậu bé: “Con mới có mấy tuổi chứ, còn biết thế nào là yêu hả?”
“Con biết chứ!” Tiểu Dương kể lại chuyện cậu bé gặp được hàng xóm ở nước M: “… Cậu ấy tên là John, bằng tuổi con. Cậu ấy thích Linda lắm, còn bảo là lớn lên nhất định phải kết hôn với Linda.”
Tô Cẩm Tinh hơi cảm thán với tư tưởng cởi mở của nước ngoài.
Mấy nhóc con năm tuổi còn chưa lên lớp một đã nghĩ về chuyện sau này kết hôn rồi?
“Mẹ ơi, tối nay bố có về không ạ?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Là bố mới của con, bố sẽ về nhưng chắc là sẽ hơi muộn đó.”
“Con có thể gặp bố không?”
“… Đợi thêm một thời gian nữa được không con? Bố mới còn phải xử lí một số việc nên tạm thời chưa gặp chúng ta được.”
Tiểu Dương nghe thấy vậy, ánh mắt liền phát sáng lên: “Con biết rồi! Má Phúc kể cho con rồi! Trước giờ bố chưa bao giờ lộ mặt, chắc chắn bố là anh hùng giống như trên tivi hay chiếu đó! Giống như Người Sắt ấy, bố phải đi cứu vớt loài người!”
Tô Cẩm Tinh không biết nên khóc hay nên cười: “Ừ, nói thế cũng đúng.”
Tiên sinh đã cứu vớt cô, cũng cứu được ba mẹ con cô. Bọn họ cũng là loài người, còn anh thật sự là anh hùng vĩ đại nhất trong cuộc đời cô.
“Oaaa, ngầu quá!” Sự sùng bái của Tiểu Dương với tiên sinh lại nâng lên một tầm cao mới: “Thế không sao, bố phải cứu vớt loài người nên hẳn là bận lắm, sau này con gặp bố cũng được.”
“Ừ, Tiểu Dương ngoan lắm.”
Cộc cộc cộc…
Má Phúc gõ cửa: “Cô Tô, mau ra ăn cơm thôi, thức ăn sắp nguội mất rồi.”
“Vâng, ra ngay đây.”
Cô trả lời một tiếng rồi dắt tay Tiểu Dương đến phòng ăn.
Tiểu Dương đang ở tuổi phát triển, đồ ăn má Phúc làm cũng cực kỳ phong phú, thịt cá và rau xanh đều có cả, dinh dưỡng rất cân đối.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Dương lại đi chơi với em gái.
Tô Cẩm Tinh giúp má Phúc cùng nhau dọn dẹp bát đũa.
Má Phúc hơi ngại, nói: “Cô Tô, cô cứ để đấy cho tôi dọn là được rồi. Tiên sinh cho tôi tiền lương cao như thế mà còn để cô phải động tay vào, trong lòng tôi áy náy lắm.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Không có gì, tôi cũng rảnh chẳng có gì làm cả.”
“À đúng rồi, cô Tô, hay là lát nữa tôi xem chỉ tay cho cô nhé?”
Tô Cẩm Tinh ngước mắt: “Bác biết xem ạ?”
“Biết chứ!” Má Phúc gật đầu chắc nịch: “Lúc trước ở trong thôn tôi có nhiều người đến tìm tôi nhờ xem lắm. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng là tiết lộ thiên cơ, nói ra nhiều quá cũng không tốt, nên sau này tôi cũng không xem cho người ta nữa.”
Tô Cẩm Tinh hơi lo lắng: “Thế bác xem cho tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
“À, chuyện này thì không sao. Tôi nhận tiền của cô cậu rồi, đây coi như là tôi báo đáp cho cô với tiên sinh, không ảnh hưởng gì cả.” Má Phúc nói: “Nhưng mà tôi nhìn tướng mạo cô Tô, vầng trán đầy đặn, đường nét tròn đầy, vừa nhìn đã biết là người có phúc.”
Nét cười trên mặt Tô Cẩm Tinh nhạt đi một chút: “Thế à?”
“Nhưng khí sắc của cô không tốt lắm, chắc hẳn trước đây đã phải trải qua một phen trắc trở. Nhưng cũng không sao, lát nữa tôi xem kỹ cho cô.”
Má Phúc nhanh tay rửa xong chén bát, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, cầm tay phải của cô nhìn kỹ.
“Cô Tô, nhìn tay cô thế này, xem ra trắc trở cũng không nhỏ đâu!”
Tô Cẩm Tinh nghiêm mặt lại, hỏi: “Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Trước tiên xem tài vận này, đường tiền tài ban đầu rất khá, chắc hẳn là xuất thân từ gia đình khá giả, không thiếu tiền, nhưng về sau đột ngột gặp phải chút biến cố, trở nên quẫn bách…”
“… Vâng, bác cứ nói đi, tôi vẫn đang nghe.”
“Còn về hôn nhân à, cô Tô, ngại quá, tôi nói có khi không đúng lắm, nhìn từ bàn tay cô thì thấy đời này cô có hai đoạn nhân duyên.” Lúc má Phúc nói câu này hơi không chắc chắn lắm, lại phải cầm tay cô xem kỹ thêm lần nữa: “Không, là chắc chắn có hai đoạn nhân duyên. Nhưng mà sao hai đoạn nhân duyên này lại như hơi dây dưa, quấn lại với nhau thế nhỉ…”
Dây dưa?
Là nói đến chuyện có thể sau này Tiêu Cận Ngôn còn dây dưa với cô sao?
“Má Phúc, bác có thể xem cho cháu xem đoạn nhân duyên thứ hai của cháu… có thể dài lâu không?”
Má Phúc hít vào một ngụm khí lạnh, biểu cảm trên mặt rất phức tạp: “Cô Tô, tôi xem chỉ tay nhiều năm như thế rồi nhưng chưa từng gặp phải trường hợp nào như cô. Hai đoạn nhân duyên của người ta đều phân tách ra, nhưng của cô thật sự lại quấn lại với nhau, giống như dây leo song sinh vậy, rất kỳ lạ.”
“… Má Phúc, tôi không hiểu lắm, như thế có ý gì?”
“Cô Tô, tôi nói thật cô đừng giận nhé?”
“Ừ, tôi không giận đâu, bác nói đi.”
Má Phúc thở hắt một tiếng, nói: “Chỉ tay như thế này tôi chưa từng thấy, tôi chỉ đoán thôi. Nếu hai đoạn nhân duyên quấn lại với nhau, có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là hai đoạn nhân duyên này đều là của một người, loại thứ hai là… Đối tượng sau của cô, hai người đã quen nhau rất rất lâu rồi, hơn nữa, người đó vẫn luôn chờ đợi cô.”
Tô Cẩm Tinh: “…”
“Cô Tô, tôi chỉ nói linh tinh vu vơ thôi, cô cứ nghe để đấy thôi, đừng nghĩ là thật.”
“Má Phúc.” Tô Cẩm Tinh lập tức bắt lấy tay của bà ta, truy hỏi: “Bác xem cho tôi đoạn nhân duyên này có lâu bền không?”
Má Phúc vuốt vuốt tóc: “Chuyện sau này tôi cũng không muốn nói lắm, bởi vì nhìn đường tuổi thọ của cô có vẻ rất ngắn, người không còn thì nhân duyên cũng không còn nữa. Nhưng mà! Nhưng mà tôi chỉ thuận miệng nói linh tinh thôi, cô Tô còn trẻ như vậy, còn có tiên sinh bảo vệ cô như thế, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Vậy nên chắc chắn là tôi xem không chuẩn rồi.”
Thấy sắc mặt trắng nhợt của cô, má Phúc cảm thấy mình nói sai rồi, vội vàng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cô, cô Tô, đáng ra tôi không nên lắm mồm thế. Tôi đi rửa bát đây, cô đừng nghĩ ngợi lung tung nhé.”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh hơn: “… Không sao đâu máPhúc, cảm ơn bác đã xem chỉ tay cho tôi.”
“Cô Tô…”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười dịu dàng: “Má Phúc, đống bát đũa trong nhà bếp đành nhờ bác rồi.”
“À, được được.”
Má Phúc lập tức quay về nhà bếp, lâu sau cũng không thấy đi ra.
Tô Cẩm Tinh cầm lấy bàn tay phải của mình, nhìn những đường chỉ trong lòng bàn tay.
Cô chưa từng học xem chỉ tay, nhưng những thứ má Phúc nói cô có thể đối chiếu được, ví dụ như gia cảnh sa sút, hay như là có hai đoạn nhân duyên.
Còn số mệnh của cô…
Reng reng reng…
Điện thoại đổ chuông.
“Alo?”
“Tô Cẩm Tinh, a, thế mà lại là cô, Tô Cẩm Tinh! Tôi nói mà, làm gì có chuyện tùy tiện tìm được người dám nhận đơn hàng siêu cấp khó nhằn của Katrina chứ, hóa ra cô là Tô Cẩm Tinh!”
Tô Cẩm Tinh nhìn màn hình điện thoại, lịch sự chào một tiếng: “Tổng giám đốc Lục.”
Giọng của Lục Đình nghe càng thêm kích động: “Ngày xưa lúc còn đi học, tất cả giáo sư đều nói sau này cô sẽ trở thành một ngôi sao mới trong ngành thiết kế trang sức này, tôi còn định đi gặp cô xem sao nữa. Không ngờ cô lại thôi học mất rồi? Ôi đúng là vận mệnh diệu kỳ, thế mà lại để tôi về nước gặp được cô rồi. Nếu mà để mấy ông lão ở trường học biết, chắc là kinh ngạc đến mức đứng dậy khỏi xe lăn luôn quá.”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Lục anh cũng học ở Học viện thiết kế trang sức Milan sao?”
“Tôi lớn hơn cô mấy khóa, lúc cô vừa nhập học thì tôi sắp tốt nghiệp rồi. Trước khi cô đến, tất cả mọi người đều rất coi trọng tôi, đến khi cô xuất hiện… Không được, Tô Cẩm Tinh, tôi muốn phân cao thấp với cô một phen. Năm đó chưa có cơ hội, bây giờ tôi sẽ không bỏ qua cho cô nữa đâu!”
Tô Cẩm Tinh hơi ngơ: “Tổng giám đốc Lục, nếu nói như thế thì anh hẳn là đàn anh của tôi, hơn nữa bây giờ anh còn làm sếp của tôi, nói kiểu gì thì cũng lợi hại hơn tôi nhiều mà.”
“Tô Cẩm Tinh, tôi hỏi cô này, sao năm đó cô lại thôi học vậy?”
“…”
“Có phải là vì tôi ưu tú quá nên cô cảm thấy vĩnh viễn không có ngày nổi danh?”
Tô Cẩm Tinh cạn lời, hạ giọng nói: “À không phải thế, tôi về nước… kết hôn.”
“…”
“Nhưng mà anh ta đưa một cô gái khác đến đặt làm nhẫn kim cương theo yêu cầu ở trang sức Duy Nhất, chính vào ngày cô đi phỏng vấn…”
“Tôi còn nhớ.”
“Tô Cẩm Tinh.” Lục Đình cười nhạt, nói: “Ly hôn đi, Tiêu Cận Ngôn không xứng với cô.”