Đồng thời, cũng có chút chua xót trong lòng.
Tính toán, cô đã không gặp con gái mình mấy ngày rồi.
Cô bé vừa ra đời chưa bao lâu, đang là lúc cần mẹ nhất, dù Tiêu Cận Ngôn không ngược đãi cô bé nhưng sao một người đàn ông có thể biết cách chăm sóc trẻ con thế nào được chứ?
Mẹ con gắn kết, không biết có phải con gái cô cũng đang nhớ đến cô hay không mà trái tim Tô Cẩm Tinh như bị một bàn tay to vô hình kéo căng, rất đau đớn và khó chịu.
“Tiên sinh, khi nào tôi có thể gặp con gái tôi?”
Người đàn ông cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng: “Chờ một thời gian nữa.”
“Có kỳ hạn không?”
“Em gấp làm gì? Con gái em sẽ không biến mất đâu.”
Tô Cẩm Tinh nghẹn ngào.
Cô thực sự rất gấp.
Ngay chính bản thân cô cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu.
Lỡ như đến chết cũng chưa được thấy mặt con gái một lần thì chắc chắn cô sẽ vô cùng tiếc nuối.
Người đàn ông hít sâu một hơi, giọng điệu nặng nề nói: “Đừng gấp! Rồi sẽ có cơ hội thôi.”
“… Được.”
…
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy từ giường lớn khách sạn thì phía sau vẫn không một bóng người.
Đôi khi cô cảm thấy tiên sinh rất kỳ lạ. Hằng ngày cứ bảy giờ sáng cô thức dậy thì ga giường bên cạnh đã không còn độ ấm, không biết tiên sinh đã đi từ lúc nào.
Nếu thật sự cần phải đi sớm như vậy thì sao không tìm một nơi ở nào đó gần một chút?
Sau này cô nghĩ lại có lẽ tiên sinh làm vậy cũng có lý lẽ của riêng anh ấy.
Anh không muốn để lộ thân phận của mình nên cố ý chọn ở một nơi thật xa để tránh bị nghi ngờ.
Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi buồn cười. Cách xử sự của tiên sinh thật sự quá cẩn thận. Cẩn thận đến mức không để lại một chút sơ hở nào để vạch trần.
Reng reng reng…
Chuông điện thoại vang lên.
Là Hà Hiểu Hiểu gọi, cô nghe máy: “Alo, Hiểu Hiểu?”
Giọng nói Hà Hiểu Hiểu rất vội: “Phồn Tinh, bây giờ cậu đang ở đâu? Có thể ra ngoài gặp nhau một lát được không?”
Tô Cẩm Tinh đoán có lẽ nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện, có thể là Lưu Phấn đã thừa cơ giậu đổ bìm leo để trút giận.
Cô vội vàng xách túi, lấy một viên thuốc giảm đau trong lọ rồi uống vào, sau đó vừa thay giày vừa nói: “Vậy gặp ở quán cà phê ngay bên cạnh trường học của chúng ta đi. Khoảng mười phút nữa mình sẽ đến đó.”
“Được, vậy mười phút nữa gặp.”
Lúc Tô Cẩm Tinh đuổi đến, Hà Hiểu Hiểu đã ngồi đó, nôn nóng nhích tới nhích lui như ngồi trên đống lửa.
Nhìn thấy cô đến, cô ấy vội vàng đứng lên vẫy tay với cô: “Phồn Tinh, ở bên này!”
Tô Cẩm Tinh bước nhanh đến rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, có phải nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì không?”
Hà Hiểu Hiểu sửng sốt: “Sao cậu biết?”
“À… Tiên sinh nói cho tớ biết. Anh ấy nói tài chính nhà họ Thẩm có vấn đề. Điều này không quan trọng, hiện giờ tình huống nhà họ Thẩm thế nào rồi? Có phải cậu tớ hận ốc cập ô (giống như câu yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng) nên trút giận lên cả nhà họ Thẩm không? Chuyện này đều do tớ. Hôm qua cậu không nên ra mặt thay tớ!”
Hà Hiểu Hiểu vội vàng giải thích: “Không không không! Phồn Tinh, cậu hãy nghe tớ nói. Nguồn vốn công ty nhà tớ bị cắt đứt nên hôm qua bố tớ muốn gặp cậu của cậu để nhờ giúp đỡ vượt qua giai đoạn khó khăn nhưng cậu của cậu lại từ chối. Ban đầu bố tớ rất tuyệt vọng nhưng hôm qua đột nhiên lại có một nhà đầu tư thần bí muốn bơm một lần năm mươi triệu tệ vào cho công ty nhà tớ!”
Năm mươi triệu tệ…
Lỗ hổng tài chính của nhà họ Thẩm còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Hôm nay mình gọi cậu ra là muốn hỏi cậu xem cậu có biết tập đoàn tài chính nào ở thành phố H có thể có nguồn vốn lớn vậy không? Nhà đầu tư thần bí hôm qua không hề lộ mặt mũi chỉ ủy quyền cho luật sư xử lý. Vừa xong thủ tục thì năm mươi triệu tệ đã được chuyển thẳng vào tài khoản công ty nhà tớ. Vậy mà tớ còn chưa thấy được mặt mũi người ấy! Bình thường tớ không hay để ý đến lĩnh vực tài chính nên muốn hỏi cậu thử xem.”
Tô Cẩm Tinh hít sâu vài cái, nhắm chặt mắt lại.
Cô nợ tiên sinh, sợ là cả đời này cũng trả không hết rồi.
“Phồn Tinh, cậu có biết không?” Hà Hiểu Hiểu nói: “Không biết cũng không sao! Mình chỉ liên tưởng đến trước kia cậu từng giúp bố cậu giải quyết chuyện công ty chữa ngựa chết thành ngựa sống, nghĩ cậu làm được nhiều hơn và cũng quen biết nhiều hơn tớ. Nhưng vừa rồi tớ đã suy nghĩ mấy năm nay cậu và đàn anh Phong… Xùy xùy! Sau này không gọi anh ta là đàn anh nữa, gọi là nam xấu xa đi! Mấy năm nay cậu và Phong xấu xa kia xảy ra nhiều chuyện như vậy có lẽ cũng chẳng còn sức lực để ý đến việc này nhỉ? Thôi, không sao đâu. Tớ sẽ tìm người khác hỏi sau vậy.”
“Hiểu Hiểu…”
“Hả?”
“Có lẽ tớ biết người này là ai đấy.”
Hà Hiểu Hiểu nhìn cô thật sâu, giọng nói có chút không chắc: “Sẽ không phải là… Là vị tiên sinh mà cậu nói chứ?”
Tô Cẩm Tinh nhẹ gật đầu: “Là anh ấy.”
“Vậy tớ có thể gặp anh ấy được không? Anh ấy đã giúp nhà tớ chuyện lớn như vậy nên bố tớ muốn đến tận nhà để cảm ơn.”
“Tớ không biết nhưng anh ấy không thích gặp người lạ. Để tớ hỏi giúp cậu xem sao.”
“Được.”
Tô Cẩm Tinh lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn rồi gửi cho tiên sinh.
Cô vừa định đặt điện thoại xuống đã thấy tin nhắn tiên sinh trả lời lại: [Không cần cảm ơn tôi! Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn em. Nhà họ Thẩm không thân không quen gì với tôi, nếu không vì em thì tôi sẽ không giúp đâu.]
Tay Tô Cẩm Tinh cầm di động siết chặt hơn.
Hà Hiểu Hiểu thò đầu qua, nói: “Sao rồi? Anh ta có đồng ý không… Mẹ kiếp, vị tiên sinh này của cậu… Có vẻ bá đạo đây.”
Tô Cẩm Tinh xấu hổ cười đáp: “Anh ấy không muốn người khác biết thân phận của anh ấy.”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu: “Có khi nào là một ông trùm có địa vị cao nào đó không? Không thể dễ tiết lộ thân phận. Nhưng mà Phồn Tinh à, có chuyện làm tớ cảm thấy đúng! Vị tiên sinh này đối xử với cậu tốt thật! Năm mươi triệu mà cho không hề chớp mắt chỉ vì tớ từng ra mặt giúp cậu! Có lẽ anh ta còn tốt hơn cả Phong xấu xa kia của cậu đấy! Cậu nghe tớ, bỏ Phong xấu xa đi, để kệ cho anh ta và kẻ thứ ba quấn lấy nhau đi đến chân trời luôn đi. Tớ cảm thấy vị tiên sinh này không tồi.”
Tô Cẩm Tinh không biết làm sao: “Lâp trường của cậu thay đổi nhanh quá đấy! Rõ ràng là bạn tốt của tớ, sao tự nhiên lại làm phản rồi nhỉ?”
“Tớ thực sự là bạn tốt của cậu mà. Chính vì là bạn tốt của cậu nên mới mong cậu sống thật tốt. Tuy vị tiên sinh này có chút kỳ lạ nhưng xem ra rất để ý đến cậu.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Người anh ấy để ý không phải tớ đâu.”
“Vậy thì là ai?”
“Anh ấy có người yêu rồi.”
“Mẹ kiếp? Vậy anh ta đang… Đang bao dưỡng cậu sao?” Vừa dứt lời, Hà Hiểu Hiểu cũng ý thức được cách dùng từ không ổn của mình, vội vàng sửa lời nói: “À, xì xì xì, tớ không có ý này. Ý của tớ là nếu anh ta đã có người trong lòng thì sao còn quấn lấy cậu. Như vậy còn xấu xa bỉ ổi hơn cả Phong xấu xa nữa!”
Đầu đuôi sự việc quá dài dòng nên Tô Cẩm Tinh không biết nên nói từ đâu.
Cô chỉ tập trung vào điểm chính nói: “Là thế này. Tiên sinh có người yêu nhưng người kia lại kết hôn với người khác, còn mình thì lại rất giống người kia, cho nên…”
“Cho nên cậu làm người thay thế sao?”
“Có thể nói là như vậy.”
Mọi quan điểm nhận thức của Hà Hiểu Hiểu đều sụp đổ: “Bây giờ người thành phố đều chơi đùa kiểu vậy sao? Nửa đầu nghe như kiểu si tình, nửa sau bỗng nhiên thay đổi phong cách vẽ. Tớ thực sự không hiểu thế giới của những người có tiền.”
Tô Cẩm Tinh cười, giữ chặt tay cô ấy: “Không hiểu thì không hiểu. Tuy anh ấy xem tớ như người thay thế nhưng không phải cũng giúp đỡ nhà cậu rồi đó sao? Như vậy là tốt rồi.”
Hà Hiểu Hiểu hơi áy náy, mặt suy sụp cúi xuống: “Phồn Tinh, cứ tưởng tớ giúp cậu, cuối cùng lại là cậu giúp tớ. Tớ cũng không biết nên đền đáp cậu thế nào nữa.”
“Đương nhiên là có. Không phải tớ đã nhờ cậu tìm việc giúp tớ sao?”
Bố qua đời, nhà họ Thì bị cậu cướp mất, một mình cô sinh Tiểu Dương ở nước ngoài, nhưng Tiểu Dương vừa ra đời đã phải vào phòng ICU. Cô cuống quýt về nước lại thấy Tiêu Cận Ngôn ôm ấp Dương Tuyết Duyệt vào lòng…
Mọi chuyện liên tiếp xảy đến quá nhanh khiến cô không kịp thở nữa.
Chờ đến lúc cô tỉnh ngộ thì đã được chẩn đoán chính xác ung thư phổi giai đoạn cuối.