“Mới đây thôi ạ.”
“Ôi cái con bé này, chuyện lớn như thế sao lại không nói cho mẹ biết chứ?” Lưu Ngọc Quân kích động không thôi, bà kéo chiếc vòng ngọc trên tay mình ra, nhét vào tay cô: “Mẹ chưa kịp chuẩn bị gì cho cháu gái cả. Chiếc vòng này là tín vật đính ước khi trước bố con đã tặng cho mẹ. Mẹ đã đeo nó hơn hai mươi năm rồi, mẹ dùng nó làm quà cho cháu gái nhỏ của mẹ.”
Vừa nhắc đến bố, hai con con cô đều cảm thấy hơi chua xót.
“Bố con thương con nhất, chỉ cần con và Tiêu Cận Ngôn có thể sống với nhau thật tốt thì ông ấy ở dưới suối vàng có biết được cũng sẽ thấy an tâm.”
“… Dạ.” Tô Cẩm Tinh hít mũi: “Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện trước.”
Trong lúc đang nói thì cửa bị đẩy ra.
Tô Cẩm Tinh quay đầu thì lại nhìn thấy một người đáng nhẽ ra vốn không nên xuất hiện ở đây.
“Sao cô lại ở đây?”
Dương Tuyết Duyệt cười, trả lời: “Tôi sống ở đây.”
“Cô?”
Đôi mắt Lưu Ngọc Quân rõ ràng hơi nheo lại, bà kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tinh Tinh, cô Dương này chính là con gái riêng mà mợ con dẫn theo…”
Tô Cẩm Tinh nhìn chòng chọc vào cô ta.
Người phụ nữ Dương Tuyết Duyệt này còn phiền phức hơn những gì cô tưởng tượng.
Cô ta có lòng dạ đen tối, có mưu kế, lại còn lấy đàn ông làm niềm vui. Khó trách Tiêu Cận Ngôn lại nói thích cô ta.
Mà càng khiến cô không ngờ đến chính là Dương Tuyết Duyệt lại có quan hệ thế này với nhà cậu.
Vụ tai nạn năm đó người được lợi lớn nhất chính là cậu. Bây giờ nghĩ lại vụ tai nạn năm xưa xem ra không thoát khỏi liên quan đến ông ta.
Chỉ là, Tiểu Dương hiện giờ đã được cứu, cô không còn phải e ngại bất kỳ kẻ nào.
“Cô Dương, rất vui được gặp.” Cô thân thiện vươn tay, muốn bắt tay chào hỏi với cô ta.
Dương Tuyết Duyệt cau mày, không có ý định muốn nắm tay với cô, dường như đang thăm dò dụng ý của cô.
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Cô Dương đến tìm mẹ tôi có chuyện gì không?”
“Không phải là tôi, mà là Tiêu Cận Ngôn.” Dương Tuyết Duyệt mở miệng nói: “Anh ấy có vài lời muốn hỏi bà ta.”
“Anh ta đâu?”
“Rất nhanh sẽ đến thôi.”
“Hỏi cái gì chứ, hỏi về vụ tai nạn sáu năm trước hả?” Tô Cẩm Tinh cười: “Cô Dương, tôi khuyên cô một câu, chân tướng cuối cùng là gì trong lòng cô hẳn là ít nhiều gì cũng biết. Nếu để Tiêu Cận Ngôn tiếp tục điều tra, cô cũng tự hiểu rõ kết quả thôi. Cho nên, mong bên anh Tiêu Cận Ngôn dừng lại, mẹ tôi đã ngã bệnh, tôi muốn đưa bà ấy đến bệnh viện, không muốn để ai quấy rầy.”
Tô Cẩm Tinh đỡ Lưu Ngọc Quân dậy: “Mẹ, đi thôi.”
“Chờ đã.” Dương Tuyết Duyệt gọi cô lại: “Cô Tô, tôi có vài lời muốn nói riêng với cô, cô có tiện để nói không?”
Tô Cẩm Tinh từ chối thẳng: “Tôi không cho rằng bây giờ hai chúng ta có lời nào cần nói.”
“Đương nhiên là có.” Dương Tuyết Duyệt bước đến gần, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu muốn cứu mẹ cô thì nhanh chóng ly hôn đi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười một tiếng: “Mẹ tôi thì tự tôi sẽ cứu, nhưng ly hôn… hiện giờ quyền chủ động nằm ở trong tay tôi. Nếu như cô còn dám tiến thêm một bước, tôi mãi mãi sẽ không đi xử lý thủ tục ly hôn.”
“Nhưng cô đã ung thư thời kỳ cuối rồi, cô còn có thể sống được bao lâu chứ?”
“Nếu không chúng ta đánh cược một phen đi?”
“Đánh cược cái gì?”
“Cược xem tôi có thể sống được bao lâu. Chỉ cần tôi còn sống, tôi vẫn sẽ là bà Tiêu, còn cô mãi mãi là thứ vợ bé không danh không phận! Để xem xem là tôi chết trước hay là Tiêu Cận Ngôn điều tra ra được chân tướng vụ tai nạn năm xưa trước?”
“Cô…” Bộ mặt trang điểm kỹ lưỡng xinh đẹp của Dương Tuyết Duyệt chỉ trong nháy mắt cứng đờ: “Tô Cẩm Tinh, cô đúng là không biết tốt xấu.”
Tô Cẩm Tinh không thèm để tâm nhún vai: “Tôi đã thế này rồi, không biết tốt xấu thì không biết tốt xấu thôi. Cô nói xem tôi còn phải thế nào nữa?”
Cô đỡ Lưu Ngọc Quân rời khỏi biệt thự đến bệnh viện.
Trên đường đi, Lưu Ngọc Quân vẫn luôn bồn chồn bất an: “Chân tướng vụ tai nạn mà con vừa mới nói rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Cẩm Tinh nắm chặt tay bà: “Sau này hẵn nói, giờ mình đi khám bệnh trước đã.”
Tình huống của Lưu Ngọc Quân không hề lạc quan.
Bác sĩ khám bệnh nhìn tờ kết quả xét nghiệm nói với cô: “… Không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài tạo thành chứng thiếu máu trầm trọng, còn bị viêm phổi rất nặng. Rốt cuộc là người nhà chăm sóc thế nào vậy, bệnh viêm phổi này rõ ràng là do cảm vặt kéo dài mới thành, kéo dài mãi thành ra viêm phổi! Nếu như còn chậm trễ nữa, cuối cùng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Tô Cẩm Tinh hít vào một hơi thật sâu, cô không ngờ rằng, cả nhà cậu lại khắt khe đến thế với mẹ cô?
Tốt xấu gì trong tay ông ta còn đang giữ chặt sản nghiệp của hà nhọ Tô! Mẹ cô chính là chị gái ruột thịt của ông ta!
Khí sắc của Lưu Ngọc Quân đã kém đến thế, trắng như một tờ giấy. Chẳng qua điều bà càng thấy lo lắng hơn chính là con gái của mình: “Tiểu Tinh Tinh, mẹ không sao cả, con đừng có tìm cậu con. Bây giờ cậu con quyền thế ngập trời, con đấu không lại nó đâu…”
Trái tim Tô Cẩm Tinh như bị đâm cho một nhát.
Mấy năm nay rốt cuộc là cô đã làm được những gì?
Hèn mọn vãn hồi một người mà mình hận đến thấu xương, còn máu mủ ruột rà thì bị ngược đãi thành ra như thế, nhưng cô chẳng biết gì cả?
Vậy những chuyện này, Tiêu Cận Ngôn có biết không?
Xem như là anh ta có biết chắc là cũng vờ như không biết nhỉ. Dù sao bố cô là kẻ thù gϊếŧ chết bố mẹ anh ta, anh ta còn ước gì nhìn thấy mẹ con các cô sống không bằng chết, không thể sống tốt.
Bác sĩ nói tiếp: “Trước tiên cứ nằm viện đi đã, đây là hóa đơn thu phí, cô lên lầu thanh toán đi.”
Tô Cẩm Tinh xốc lại tinh thần, thu xếp ổn thỏa cho mẹ cô rồi lên lầu thu phí.
“Chào cô, tổng cộng là ba nghìn tám trăm hai mươi.”
“Được.”
Cô rút một tấm thẻ ra từ trong ví tiền rồi đưa vào.
Nhưng rất nhanh sau đó thẻ bị trả lại: “Thưa cô, thẻ của cô không đọc được, có thể đổi sang thẻ khác không?
Không đọc được?
Cô lại đổi sang một tấm thẻ khác nhưng vẫn không đọc được như cũ.
“Thưa cô, thẻ của cô hình như bị đóng băng rồi.”
Cô mở danh bạ ra xem thử. Bạn bè lúc trước gần như đều vì lúc nhà cô phá sản mà trở nên xa cách. Còn một vài người khác thì vì mấy năm nay cô bận rộn công việc và bận loay hoay với Tiêu Cận Ngôn nên đã cắt đứt mọi liên lạc.
Vào lúc quan trọng thế này lại không thể xin bất cứ giúp đỡ được.
“… Tô Cẩm Tinh, là cậu sao?”