Tô Cẩm Tinh đi đến, giúp mẹ chỉnh góc chăn.
Lưu Ngọc Quân nhìn thấy cô, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, kéo tay cô nói: “Cái đứa này, chạy đi đâu vậy hả? Y tá đi tìm con cả buổi sáng đấy.”
Tô Cẩm Tinh nói: “… Con đi lấy tiền, phải trả phí.”
“À, tiền của con còn đủ dùng không? Nếu không đủ thì chuyển từ thẻ của mẹ ấy, mật mã con biết mà.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên mép giường của bà, khẽ giọng nói: “Đủ dùng, sản nghiệp của Tô gia chúng ta lớn như vậy, không đến mức cả tiền thuốc men cũng không trả nổi đâu.”
Thẻ của mẹ?
Chỉ sợ là đã sớm bị cậu và mợ kiểm soát rồi.
Tiền của Tô gia, sản nghiệp của Tô gia, tất cả của Tô gia, bây giờ đều đã biến thành của bọn họ rồi, đến cả khám bệnh cũng không cho khám, sao có thể giữ lại tiền trong thẻ của mẹ được?
Lưu Ngọc Quân nghe xong lời này, vậy mà lại yên tâm hơn không ít: “Đúng vậy, người cậu này của con, thực ra cũng không xấu, chỉ là có đôi khi quá sơ ý, cũng quá tham lam, làm ra rất nhiều chuyện đều không thể nào ngờ được, còn có một chút tham lam như vậy…”
“Mẹ”, Tô Cẩm Tinh cắt ngang lời nói của bà: “Con gọt táo cho mẹ ăn nhé?”
Lưu Ngọc Quân gật đầu: “Được thôi, haiz, con bé này sao con còn không chào hỏi mọi người đi? Cãi nhau với Cận Ngôn hả? Cận Ngôn đứa nhỏ này cũng thật là có lòng, mới sáng sớm đã chạy đến thăm mẹ rồi, chắc hẳn công ty của thằng bé vẫn còn cả đống việc chưa giải quyết phải không? Sao con không khuyên nhủ thằng bé gì thế hả.”
Tô Cẩm Tinh liếc mắt nhìn Tiêu Cận Ngôn một cái, chỉ luôn thấy vẻ mặt anh ta vẫn hơi trầm xuống, mím chặt môi, không nói gì.
Lưu Ngọc Quân còn đang lải nhải nói: “Con cũng vậy, Cận Ngôn đối với con tốt như thế nào, mẹ đều đã để vào trong mắt rồi. Bây giờ con cũng đã là một người làm mẹ, sao vẫn còn cái tính nũng nịu đấy hả? Ngày hôm qua về nhà mẹ đẻ có phải cũng là bởi vì giận dỗi gì Cận Ngôn đúng không?”
“Không có…”
“Không có gì mà không có, con nhìn hai đứa con mà xem, rõ ràng chính là đang cãi nhau đấy”, Lưu Ngọc Quân gọi một tiếng: “Cận Ngôn à, con gái nhà chúng ta từ nhỏ đã được mẹ và bố nó quản quá tùy hứng, mấy năm nay đều là con bao dung nó, vất vả cho con rồi…”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: “Mẹ nói quá lời.”
Lưu Ngọc Quân kéo tay anh ta, phủ lên mu bàn tay Tô Cẩm Tinh, ấn vào với nhau: “… Mẹ biết, bởi vì vụ tai nạn xe hơi kia mà trong lòng con vẫn còn nút thắt. Cận Ngôn, vụ tai nạn xe hơi kia thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Tô Cẩm Tinh cả, con có nỗi oán hận gì đều có thể trút lên người mẹ, nhà họ Tiêu các con… Khụ khụ khụ khụ… Tài sản của nhà họ Tiêu các con mẹ sẽ nghĩ cách thuyết phục em trai mẹ nhanh chóng trả lại cho con.”
Tiêu Cận Ngôn trực tiếp rút tay lại: “Không cần.”
Lưu Ngọc Quân bị phản ứng của anh ta khiến bà có chút xấu hổ, nụ cười tươi cứng lại trên khuôn mặt.
Tô Cẩm Tinh tiếp thu lời nói, lên tiếng giảng hòa: “Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng nữa, chuyện của con và Cận Ngôn bọn con sẽ tự xử lý.”
“Con đấy”, nét mặt Lưu Ngọc Quân tỏ vẻ không yên tâm: “Chuyện này chung quy lại vẫn là bởi vì nhà của chúng ta nợ nhà họ Tiêu, về sau con phải thông cảm nhiều hơn cho Cận Ngôn, nó là chồng của con, là người mà con phải gắn bó làm bạn để cùng nhau vượt qua hết quãng đời còn lại, mẹ không thể ở cùng con mãi mãi được, nhưng nếu giao con cho Cận Ngôn thì mẹ thực sự rất yên tâm.”
Dương Tuyết Duyệt không nhịn được, chen miệng vào nói một câu: “Bác à, cô Tô và Cận Ngôn đã…”
“Cô Dương!” Tô Cẩm Tinh lạnh giọng cắt ngang lời cô ta: “Mẹ của tôi khát nước, phiền cô đi lấy chút nước ấm lại đây giúp bà ấy được không?”
Dương Tuyết Duyệt có hơi sửng sốt, giống như không ngờ tới Tô Cẩm Tinh lại có thể quát mắng cô ta thuận miệng đến vậy.
Cô ta nhìn về phía Tiêu Cận Ngôn, lắc lắc cánh tay hắn, có chút ủy khuất.
Nhưng Tiêu Cận Ngôn chỉ thấp giọng nói một câu: “Đi đi.”
Dương Tuyết Duyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện đứng lên: “Được rồi, bác, con sẽ đi lấy nước cho bác.”
“Ừ ừ, vất vả cho con rồi Tuyết Duyệt.”
“Không sao đâu ạ, con là phận dưới, đây là việc mà con nên làm.”
Dương Tuyết Duyệt cầm phích nước nóng đi ra cửa, vừa đúng lúc y tá bước vào, phải tiêm cho Lưu Ngọc Quân.
Tô Cẩm Tinh đứng lên, nói với Lưu Ngọc Quân: “Mẹ, con và Cận Ngôn đi ra ngoài nói chút chuyện, mẹ nói chuyện lâu vậy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chốc lát đi.”
Lưu Ngọc Quân vui vẻ, còn trêu ghẹo cô: “Được rồi, đôi vợ chồng son hai đứa muốn nói gì mà phải thần thần bí bí thế, còn không cho mẹ nghe…”
Tô Cẩm Tinh nhìn về phía Tiêu Cận Ngôn: “Cận Ngôn, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Vậy mà hôm nay Tiêu Cận Ngôn lại phối hợp ngoài ý muốn, đi theo phía sau cô đến chỗ cầu thang cách đó không xa, tiện tay đóng cửa lại.
Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, phối với chiếc cà vạt có ô vuông trắng xanh, cà vạt được thắt vô cùng chỉnh tề, khiến cả người càng thêm đĩnh đạc và cao quý.
Lúc trước, mỗi buổi sáng Tiêu Cận Ngôn đều sẽ quấn quýt si mê cô, một hai phải bắt cô tự tay giúp mình chỉnh xong cà vạt mới sẵn sàng đi làm.
Tô Cẩm Tinh cũng bởi vậy mà luyện ra được tay nghề không tồi, cà vạt luôn được thắt đẹp đẽ mà lại còn góc cạnh rõ ràng, nhưng bây giờ…
Bộ âu phục và cà vạt này, cô cũng chưa từng thấy bao giờ.
Còn cả cách thắt cà vạt, cũng so với cách thắt trước đây của cô hoàn toàn không giống nhau.
Cuộc sống thay đổi, cô đã không còn là Tô Cẩm Tinh của lúc trước, Tiêu Cận Ngôn cũng sớm đã không còn là anh ta của lúc trước nữa rồi.
Quen biết mười mấy năm, yêu nhau tám năm, kết hôn sáu năm, lúc này cô và Tiêu Cận Ngôn thật sự đã đi tới cuối cùng.
“Tự anh biết đeo cà vạt?” Cô hỏi.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Tuyết Duyệt giúp tôi thắt.”
“…”
Cô cười khổ.
Đáng lẽ cô không nên hỏi nhiều như vậy.
Bài học từ lần nhục nhã trước đó cô đã quên rồi, thật đúng là ngu xuẩn, lại còn tự đưa tới cửa để anh ta sỉ nhục.
“Tối hôm qua cô đã đi đâu?” Tiêu Cận Ngôn hỏi.
Tô Cẩm Tinh nhẹ giọng nói: “Có chút việc, đi ra ngoài.”
“Chuyện gì mà có thể khiến cô cả đêm không về ngủ?”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tôi làm gì thì có liên quan đến anh sao?”
“… Không phải cô luôn miệng nói bản thân đang mắc bệnh nặng, sắp chết rồi, vẫn còn có tâm tình chạy ra ngoài cả đêm không về?” Tiêu Cận Ngôn nói: “Rốt cuộc trong miệng cô có một câu nào là lời thật lòng không?”
“Quan trọng không?” Tô Cẩm Tinh hỏi lại, ngay sau đó tự hỏi tự đáp: “Không quan trọng, dù sao thì ở trong mắt anh, tôi đã là một con quỷ tội ác tày trời rồi.”
Tiêu Cận Ngôn lạnh mặt, cắn răng không nói một lời mà nhìn chằm chằm cô.
“Tôi đã nghĩ xong rồi”, Tô Cẩm Tinh nói: “Thủ tục ly hôn chúng ta mau chóng đi làm đi, anh nói đúng, níu kéo cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, tôi cũng không muốn níu kéo nữa. Chiều nay chúng ta sẽ đi, sớm ly hôn thì cũng sớm được sống yên ổn.”
“… Trên người của cô có mùi nước hoa Cologne của đàn ông.” Khuôn mặt Tiêu Cận Ngôn trầm xuống: “Tô Cẩm Tinh, rốt cuộc đêm hôm qua cô đã ở bên người đàn ông nào?”
“Không cần anh quan tâm.”
Tiêu Cận Ngôn nắm lấy cổ tay của cô: “Chúng ta còn chưa có làm thủ tục ly hôn, cô vẫn là mợ chủ Tiêu! Tùy tùy tiện tiện qua đêm ở bên ngoài cùng người đàn ông khác, nếu như bị chụp lại thì tôi biết rúc mặt vào đâu?”
Tô Cẩm Tinh trực tiếp rút tay về: “Anh yên tâm đi, lúc chúng ta kết hôn căn bản không hề làm hôn lễ, toàn bộ thành phố H cũng chưa có được mấy người biết tôi là mợ chủ Tiêu, sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn vĩ đại của Tiêu tổng anh đâu.”
Lời cô nói trực tiếp chặn lại những gì mà Tiêu Cận Ngôn đang chuẩn bị nói ra.
Lúc bọn họ kết hôn, chỉ là đi lãnh chứng nhận, trước một ngày tổ chức hôn lễ đã xảy ra tai nạn xe hơi.
Ai biết cô là mợ chủ Tiêu?
Chỉ có bản thân cô vẫn luôn cố giữ lại vị trí này, vây khốn mình trong suốt sáu năm qua.
Thôi, sáu năm, cũng nên kết thúc rồi.
Dù sao thì một chốc một lát cô cũng không thể chết được, vậy thì trả lại tự do cho anh ta đi, trả hết tất cả những gì mà mình nợ cho anh ta, đến lúc đó rời khỏi thế giới này rồi cũng sẽ không cảm thấy áy náy.
“Được”, Tô Cẩm Tinh nói: “Có điều tôi cũng có một điều kiện.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn về phía cô, ngay lập tức ánh mắt trở nên khinh thường: “Lại còn có điều kiện? Muốn cái gì, tiền, nhà, hay là cổ phiếu? Cô cứ nói đi, chỉ cần cô chịu ly hôn là được.”
“Tôi chẳng cần cái gì cả, tôi chỉ cần anh quản cho tốt Dương Tuyết Duyệt của anh thôi.”