Mặc trên mình chiếc váy cưới, cô nắm chặt tay rồi bước vào trong. Vừa đặt chân lên sảnh chính, quản gia và một số người giúp việc khác đã chạy ra đón:
- Ngũ phu nhân. Chào mừng người đến với Đường gia.
Mang theo tâm trạng hồi hộp, lo lắng. Bước vào trong nhà chính bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô. Từ giữa căn nhà, một ông già bước ra, đưa tay về phía cô:
- Ngũ phu nhân Bạch Tử Hoa?
Bạch Tử Hoa gật nhẹ đầu:
- Vâng. Thưa....
- Lão gia, gọi ta là lão gia. Được chứ.
- Vâng.
Sau khi làm lễ xong, Bạch Tử Hoa được đưa về phòng. Ngồi trên giường, cô không dám cử động. Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra, vì cô có đội một chiếc khăn che mặt lên đoán người vào phòng là ông Đường, cô nên tiếng chào hỏi:
- Lão gia.
- Ừm.
Cô chỉ thấy người đó đáp lại bằng giọng mũi. Hai tay cô đan vào nhau. Cô có thể cảm nhận rằng người đàn ông đó đang tiến lại gần cô. Đưa tay chạm nhẹ lên tấm khăn che của cô, dùng một lực mạnh hất xuống. Bạch Tử Hoa giật mình, trón mắt ngước nhìn. Là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú trông vô cùng đẹp, không có một góc chết nào. Đôi mắt to, lông mi cong, lông mày dậm, sóng mũi cao, đôi môi mỏng. Ôi trời khuôn mặt này không làm người mẫu quả là phí. Bạch Tử Hoa nhìn đến ngẩn người.
- Còn trẻ như này mà đã lấy cha tôi. Có vẻ phụ nữ trên đời này đều vì tiền mà bất chấp tất cả nhỉ?
Anh vừa nhếch mép vừa cúi xuống khinh bỉ, buông lời châm biếm cô. Bạch Tử Hoa ngạc nhiên nhìn anh, mặt thì đẹp mà sao tâm địa lại kinh tởm bốc mùi như vậy chứ. Nếu là những người bậc trên cô như ông Đường hay các vị phu nhân khác thì cô còn sợ còn với người như này thì cô chấp hết. Bạch Tử Hoa đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
- Thì ra là con trai của Đường Nhẫm, Đường Gia Thiên sao? Tôi không biết cậu nghĩ gì về tôi, nhưng mà khi tôi đã lấy cha cậu thì cậu phải gọi tôi một tiếng mẹ. Được chứ?
Đường Gia Thiên như bị chọc vào chỗ ngứa liền tức giận, bóp lấy cằm cô, đôi mắt như loé lên tia lửa:
- Cô tốt nhất lên chuẩn bị tinh thần cho những thứ sắp sửa diễn ra tới đây đi.
Bạch Tử Hoa mạnh mẹ gạt tay anh ra nhưng sức của cô yếu ớt vốn khôbg đủ lực để dịch chuyển tay anh. Đường Gia Thiên nhìn cô mỉa mai:
- Cô yếu ớt như vậy sẽ không đủ sức làm thay đổi tất cả đâu.
Nói rồi đẩy cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Uh dung bước ra ngoài. Bạch Tử Hoa nhìn theo bóng lưng của Đương Gia Thiên mà cười nhạt. Đúng là bọn nhà giàu, nghĩ có tiền là có tất cả sao? . truyện ngôn tình
Đến nửa đêm, bữa tiệc tại Đường gia mới kết thúc. Tiệc tàn, mọi người trong nhà Đường gia mỗi người một việc thu dọn đồ. Đường Nhẫm có vẻ đã rất say rồi. Ông ta được quản gia Kim dìu từng bước lên phòng. Đến cửa phòng, không còn sự giúp đỡ của quản gia Kim, Đường Nhẫm bước từng bước loạng choạng tiến vào phòng. Thấy ông Đường, thâm tâm Bạch Tử Hoa lại rấy lên cảm giác bất an.
Ông Đường nở nụ cười nham hiểm, tay xoa xoa, từng bước từng bước tiến gần vào giường. Đang định đưa tay ra ôm Bạch Tử Hoa thì cô ngay lập tức né tránh. Ông Đường có chút bất ngờ nhưng rồi lại cười nói:
- Ngoan nào, mau lại đây. Khà khà khà.
Bạch Tử Hoa chạy ngay ra chỗ khác. Khuôn mặt cố gắng không để lộ ra sự lo lắng. Cô cười tươi nói:
- Lão gia, đố anh bắt được em.
- Thú vị. Thú vị. Em đợi đó, ta sẽ bắt được em.
Dứt lời, ông Đường vội vã đuổi theo cô. Vì căn phòng tân hôn rất lớn lên cô chạy khắp chỗ, ông Đường cũng không thể được cô. Đến khi mệt nhoài, ông ta nằm nhoài xuống giường, thở hổn hển:
- Thôi, được rồi. Ta không còn sức trêu đùa với em nữa rồi.
Bạch Tử Hoa cầm cốc nước tiến đến đưa cho ông;
- Lão gia, ông mau uống đi.
Ông Đường vội cầm cốc nước uống cạn. Bạch Tử Hoa ngồi bên cạnh không quên xoa bóp lưng cho ông ta. Nở một nụ cười nham hiểm ông ta như hổ đói vồ lấy cô. Bỗng nhiên ông Đường cảm nhận ở đầu của mình có một cảm giác rất lạ. Nó đau như búa bổ. Rồi rất nhanh sau đó, ông ta đã gục xuống giường. Bạch Tử Hoa ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Đặt Đưỡng Nhẫm nằm yên trên giường, cởi bỏ đồ của ông ta, chỉ để lại chiếc quần lót. Phủ lên người ông ta một tấm chăn lớn, đi rửa sạch chiếc cốc đi rồi ra sofa nằm xuống.
Trước khi cô lên xe rời đi, mẹ và em gái cô có đưa cho cô một gói thuốc rồi căn dặn, mỗi tối chỉ cần hoà một viên thuốc vào cốc nước rồi đưa cho ông Đường uống. Lúc đầu cô không dám làm nhưng em gái cô khẳng định đây chỉ là một loại thuốc ngủ bình thường ngoài ra còn hạn chế tình dục trong người nên nó sẽ bảo vệ cho cô khỏi móng vuốt của ông Đường. Chỉ cần cho ông ta uống vài ngày, khi cảm thấy chán nản ông ta sẽ không đến tìm cô nữa.
- Để bảo vệ mình thôi thì xin lỗi ông Đường vậy. Ông già rồi lên tích đức cho con cháu thôi. Tôi chỉ giúp ông được như vậy thôi. Không cần cảm ơn.
Cô thầm nói rồi đi ngủ nhưng cô vẫn rất lo lắng. Hôm nay thành công để ông Đường uống cốc nước có thuốc còn mai thì phải làm sao?
Đến đúng giờ, cô mở mắt dậy. Vì lúc trước ở nhà cô thường dậy sớm lên vốn đã quen rồi. Bước đến cạnh chiếc vali quần áo của mình. Cô lấy ra một con dao găm. Từ từ tiến đến cạnh giường. Cô đưa con dao lên cắt một đường ở tay mình. Máu chảy xuống giường thành từng miếng loang nho nhỏ. Cởi bỏ quần áo của mình chỉ để lại bộ quần áo lót rồi mặc thêm chiếc áo ngủ được quản gia Kim chuẩn bị. Nằm xuống bên cạnh ông Đường rồi giả vờ ngủ say.