- Bà ngũ, mau dậy thôi nào. Chúng ta còn phải xuống chào hỏi mọi người.
Bạch Tử Hoa lúc này mới mở mắt, nhìn ông rồi dịu dàng nói:
- Vâng, lão gia.
Sau khi cô vào phòng tắm, ông Đường liền chạy ngay đến bên giường, dở tấm chăn ra, thấy vệt máu màu đỏ mới thở phào rồi ra ngoài.
Sau khi đi xuống dưới nhà, đập vào mắt cô đầu tiên là một bàn ăn đầy những món ngon, sơn hào hải vị có đủ cả. Tiếp đó là bốn người vợ của Đường Nhẫm và một cậu con trai. Cô thầm nghĩ chắc hẳn đây là Đường Gia Thiên.1
Nắm tay cô vào bàn ăn, ông Đường lần lượt giới thiệu:
- Bà ngũ, đây là bà cả tên là Mộc Hàm, đây là ba hai Ái Nhược Lam, kia là bà ba Từ Kim, và bà tư Linh Mộng Nhiên. À kia là Đường Gia Thiên con trai ta.
Cô nhìn một lượt. Mộc Hàm có vẻ lớn tuổi nhất khoảng ngoài năm mươi tuổi, Ái Nhược Lam thì chắc khoảng bốn mươi, Từ Kim thì chắc khoảng ba năm tuổi. Còn Linh Mộng Nhiên có vẻ trẻ nhất khoảng hai tám tuổi. Nhưng mà sao ngoài trừ Ái Nhược Lam thì ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, dữ tợn hết vậy. Bạch Tử Hoa hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Vâng, lão gia. Chào mọi người, em là Bạch Tử Hoa.
- Mới bước chân vào cửa Đường gia thôi mà đã không có phép tắc gì cả. Không biết tôn ti trật tự của cái nhà này là như nào hay sao?
Gương mặt bà cả đanh lại, cáu gắt quát mắng cô. Trong nhà, vai vế của bà to cũng gọi là to chỉ sau mỗi ông Đường nên ai cũng phải kính nể bà ta. Nghe vậy, Bạch Tử Hoa nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi, Đại phu nhân....
- Sao lại đại phu nhân, rốt cuộc cô có biết cách xưng hô không vậy? Còn để cho người ta phải chỉ bảo cô từng tí một sao?
Bà ba có vẻ cũng đang rất tức giận nên tiếp lời bà cả, không để cô nói hết câu đã chửi xối xả. Bà hai nhìn hai người họ thay phiên nhau quát mắng Bạch Tử Hoa, bà chỉ thở dài rồi lên tiếng:
- Thôi được rồi. Cô ấy chắc cũng không biết nhiều. Chúng ta cũng nên nhẹ nhàng chỉ bảo. Em tên Bạch Tử Hoa đúng không?
- Vâng ạ.
- Được rồi, em lên gọi mọi người như này, chị cả, chị hai, chị ba và chị tư. Còn Đường Gia Thiên thì nó sẽ gọi mẹ bằng mẹ Hoa. Như vậy là em hiểu rồi chứ?
- Vâng ạ, em cảm ơn.
- Thôi được rồi, mau ăn đi.
Ông Đường nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng nói để kết thúc cuộc trò chuyện. Đường Gia Thiên ngồi bên cạnh chỉ nở nụ cười khinh bỉ tựa hồ như đang xem một màn kịch hay vậy.
Ăn uống xong, mỗi người một việc. Riêng chỉ có Bạch Tử Hoa là đang hoang mang không biết phải làm gì. Nhìn mọi người tấp nập, người ra người vào. Cô vươn vai, tiến vào nhà bếp phụ giúp mấy người giúp việc vài việc vặt.
- Ngũ phu nhân. Phu nhân. không nên làm vậy, để tôi.
- À không sao đâu. Tôi làm được.
Vừa dứt lời, từ ngoài cửa phòng truyền đến một âm thanh chứa đầy sự khinh bỉ:
- Không ngờ, mẹ Hoa của tôi lại đảm đang tới mức vào bếp dọn dẹp đó. Có cần phải làm quá tới mức đó không? Vào được Đường gia rồi bớt giả tạo đi.
Bạch Tử Hoa quay sang nhìn anh nói:
- Người giàu các cậu chỉ nghĩ được như vậy thôi sao?
- Sao? Tôi nói quá đúng rồi chứ gì? Cô không cãi được?
- Tuỳ cậu. Nghĩ sao cũng được.
- Đúng là loại đàn bà.
Buông lại một câu, Đường Gia Thiên bước đi. Bạch Tử Hoa nghe anh nói vậy tuy trong lòng rất tức giận nhưng vì cô muốn sống những ngày tháng êm đẹp ở đây lên không thích đôi co với anh nên cố gắng nuốt cục tức vào trong bụng rồi vui vẻ làm việc.
Vừa đưa ta chạm vào cái bát ngay lập tức một dàn người giúp việc quỳ rạp xuống đất năn nỉ cô:
- Ngũ phu nhân, xin phu nhân đừng làm khó chúng tôi. Chúng tôi rất cần công việc này. Nếu cô giúp chúng tôi, gia chủ mà biết chắc chắn sẽ đuổi việc chúng tôi mất.
Bạch Tử Hoa khó xử đỡ vài người đứng lên rồi nói:
- Thôi thôi được rồi. Tôi sẽ ra ngoài hít thở không khí. Mọi người mau đứng lên đi.
- Phu nhân đi đi ạ. . Tiên Hiệp Hay
- Được được.
Nói rồi cô đi ra ngoài. Mọi người trong bếp mới thở phào nhẹ nhõm.
.................
- Đường Gia Thiên, tôi nghe nói cha cậu mới cưới vợ?
Đặt tách cafe xuống bàn, Trần Nhuận Phong ngồi xuống đối diện với Đường Gia Thiên hỏi. Nhàn nhã cầm tách cafe lên, anh đáp:
- Chỉ là một con nhãi ranh miệng đầy mùi hôi sữa. Cô ta nghĩ có thể yên ổn sống sót tại Đường gia hay sao? Cậu dám tin không, tôi sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết.1
- Tại sao vậy?
- Vì đều là loại đàn bà. Hám tiền như nhau.
- Cũng không đến nỗi thế chứ.
- Tôi căm hận cái nhà này. Đường Nhẫm ông ta sẽ là ngươi phải trả giá đầu tiên cho những việc ông ta đã làm với mẹ tôi.
Vừa nói, đáy mắt anh loé lên đầy nửa hận khắc sâu đến tận xương tuỷ.