- Nguy rồi. Chúng ta đang gặp nguy hiểm.
- Là loài rắn Taipan đúng chứ?
Trần Nhuận Phong như suy đoán được suy nghĩ của cô liền lên tiếng. Bạch Tử Hoa gật nhẹ đầu:
- Theo tôi nhớ thì đúng là vậy.
Loài rắn Taipan nội địa này được xem là "cơn ác mộng" khủng khiếp nhất đối với con người. Chúng sở hữu nọc độc độc nhất so với bất kỳ loài rắn sinh sống trên cạn nào trên Trái Đất.
Nghiên cứu của các nhà khoa học cho thấy, Taipan nội địa có nọc độc độc gấp 50 lần rắn hổ mang thường và 10 lần rắn chuông Mojave. Chỉ một lượng nọc độc bằng 110mg, Taipan nội địa có thể khiến 100 người chết sau 45 phút nếu không được can thiệp y tế kịp thời. Loài rắn Coastal taipan (Oxyuranus scutellatus) có tốc độ đáng kinh ngạc. Khi bị đe dọa, loài rắn sống trong các khu rừng ẩm ướt ở các vùng ven biển ôn đới và nhiệt đới, sẽ nhấc toàn bộ cơ thể lên khỏi mặt đất khi nó nhảy với độ chính xác phi thường và tiêm nọc độc vào kẻ thù. Trước năm 1956, khi một loại thuốc kháng nọc độc được sản xuất hiệu quả, vết cắn của loài rắn này gần như luôn gây tử vong.
Vạn Hoàng nghe những lời nói đầy đáng sợ này của hai người liền run lẩy bẩy. Đối đầu biết bao nhiêu nguy hiểm, thử thách nhưng anh nào đối đầu với loài động vật nguy hiểm gần như đứng đầu thế giới như này đâu. Hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh:
- Chúng ta cần làm gì đây?
- Trước hết cứ quan sát tình hình xung quanh đã. Mọi người cẩn thận dưới chân mình. Không nên gây ra tiếng động quá lớn. Sẽ rất nguy hiểm. Trong túi mỗi người tôi có chuẩn bị một ít thuốc, bông, vải và dao mọi người có thể sử dụng lúc cấp bách. Tránh để bị thương.
Bạch Tử Hoa cất tiếng dặn dò, bật đèn pin ở nút yếu nhất, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát sải dài trên mặt đất. Thấp thoáng ở phía trước, một chiếc bóng lướt nhanh qua phần ánh sáng của chiếc đèn. Bạch Tử Hoa giật mình, lùi lại phía sau vài bước. Trần Nhuận Phong lo lắng đỡ lấy cô:
- Chị không sao chứ? Có chuyện gì vậy?
- T....tôi.....hình như có cái gì đó vừa lướt qua.
- Á......á........á.......
Bất chợt tiếng la thất thanh của Vạn Hoàng vang lên. Bạch Tử Hoa hoảng loạn tròn mắt quay sang nhìn. Cánh tay trái của anh ta đang chảy rất nhiều máu. Bước đến, từ từ quan sát vết thương....là bị rắn cắn. Bạch Tử Hoa vội vàng lấy mảnh vải buộc chặt lấy cánh tay bị thương của Vạn Hoàng. Không quên dùng nước sát trùng rửa qua vết thương. Hiện tại họ không có đầy đủ đồ nghề tạm thời sơ cứu như vậy đã.
Trần Nhuận Phong cũng không mấy rảnh rỗi. Anh chiếu đèn quan sát xung quanh để tìm ra con rắn chết tiệt đó. Nhưng quay đèn tứ phía vẫn không phát hiện ra nó. Ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử Hoa và Vạn Hoàng anh lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ? Bạch Tử Hoa chị nhớ quan sát xung quanh. Tôi lo cho cậu ấy.
- Được.
Dứt lời, mỗi người một việc. Bạch Tử Hoa hai mắt mở to hết cỡ quan sát động tĩnh. Cũng thật may mắn, vì tính cách cẩn thận nên trước khi đi, Trần Nhuận Phong có mang theo thuốc ngăn ngừa các loại độc phát tán. Tuy nó không tiêu diệt hết tính độc tố của vết thương nhưng ít nhất vẫn ngăn chặn được một phần nào đó.
Uống thuốc xong, khuôn mặt của Vạn Hoàng cũng không còn tái nhợt như trước nữa. Hơi thở cũng đều đặn hơn.
Bất ngờ, tiếng nói của Bạch Tử Hoa vang lên:
- Trần Nhuận Phong cẩn thận phía nam. Có một con rắn Taipan kìa.
Trần Nhuận Phong vội vàng đứng dậy. Cầm chắc con dao găm trong tay, phi thẳng về phía con rắn. Con rắn gầm lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Bạch Tử Hoa vừa thở phào thì tiếng "khè khè" lại một lần nữa vang lên. Hai mắt cô mở to. Hình như không chỉ có một con rắn thôi đâu. Trần Nhuận Phong tức tối cau mày. Tình hình của Vạn Hoàng có vẻ không mấy khả quan. Nếu không kịp thời lấy nọc độc chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng nếu không giải quyết đám rắn này thì cả ba người cũng sẽ toang. Trước khi tìm thấy Đường Gia Thiên thì xác của ba người cũng đã thành xương rồi.
- Bạch Tử Hoa, chị cẩn thận đấy.
- Tôi biết rồi. Cậu đừng lo.
Vừa dịch chuyển hướng sáng của đèn, Bạch Tử Hoa đã phát hiện ra một con đang tiến lại gần phía mình. Trái tim cô đập liên hồi. Cầm chặt con dao, cô phi thẳng về phía trước. Tuy không trúng vào đúng cơ thể con rắn nhưng đã khiến nó bị trọng thương và yếu đi. Con rắn như phát điên lao nhanh về phía hai người. Cảm nhận được sự nguy hiểm, Trần Nhuận Phong liền rút khẩu súng lục bắn thẳng về phía con rắn. Bạch Tử Hoa ngạc nhiên nhìn anh:
- Đúng là người của Hắc bang. Vậy mà không lấy ra sớm làm tôi sợ chết mất.
......
- Chà.....chà......có người đột nhập vào địa bàn của ta cơ đấy. Thú vị thật........