• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có vẻ từ khi cha cậu lấy thêm vợ cậu đến chỗ tôi nhiều hơn thì phải?



Lại một khung cảnh cũ, Trần Nhuận Phong lại để lên bàn cho Đường Gia Thiên một tách càe, ung dung hỏi. Nhìn tách cafe, Đường Gia Thiên cau mày:



- Có vẻ như cậu đang muốn đầu độc tôi. Lần nào đến cũng là tách cafe này. Cậu không có cái khác à?



- Cậu bị đau dạ dày, uống rượu không tốt, tôi thì không có nước lọc. Nên cậu uống tạm cafe đi.1



Trần Nhuận Phong vẫn ung dung mà đáp. Đường Gia Thiên cũng chẳng có hứng thú đôi co với cậu. Một không gian yên lặng bao trùm cả căn phòng.



- Im lặng vậy đủ rồi. Nói đi, lần này đến đây vì chuyện gì? Không phải lại vì cô mẹ kế của cậu chứ?



- Đừng nhắc đến cô ta nữa. Mẹ tôi vì cô ta mà giáo huấn tôi đấy. Có vẻ như cô ta được lòng mẹ tôi rồi.



Nhắc đến Bạch Tử Hoa, lòng của Đường Gia Thiên lại trở nên căm ghét. Anh đây chính là muốn lột xương, róc thịt những mụ đàn bà hám tiền như vậy. Trầm ngâm một lúc, Đường Gia Thiên mới vào vấn đề chính:



- Món hàng lần này thế nào rồi?



- Ý cậu là.....



- Ừm.



- Vẫn ổn. Chắc vài ngày nữa giao dịch sẽ thành công thôi.



..............



Đường Nhẫm tuy đã già, nhưng việc làm ở công ty vẫn do một tay ông gánh vác với lý do là Đường Gia Thiên còn trẻ cần được học hỏi nhiều hơn.



Ông Đường đi làm đến nửa đêm mới về. Bước vào phòng ngủ của Bạch Tử Hoa, cô liền tỏ ra sự vui vẻ đến đỡ lấy ông:



- Lão gia mới về.



- Ừm. Ta nghe nói hôm nay em và ba vị phu nhân của ta cãi nhau?



- À.....dạ lão gia chỉ là một xích mích nhỏ thôi ạ, không đáng để lão gia bận tâm đâu.



- Ta mong là như vậy. Trong nhà này cái gì cũng cần có tôn ti trật tự đàng hoàng, không phải thích gì là làm nấy đâu. Ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện riêng đấy nên là em tự biết phải làm gì chứ?



- Vâng, lão gia.



Dứt lời, Đường Nhẫm đi vào phòng tắm ngâm mình. Bạch Tử Hoa ở bên ngoài thở phào. Khi ông Đường đi ra, Bạch Tử Hoa đã thay bộ quần áo cũ kĩ ban đầu thành một bộ váy ngủ cao sang, lộng lẫy, ôm trọn lấy cơ thể để lộ ra đường nét hoàn mĩ, khiến ông Đường ngắm nhìn mãi không thôi. Bước đến gần cô, ông vuốt ve khắp khuôn mặt cô:



- Tiểu yêu tinh em là đang muốn trêu đùa với ta sao?



Bạch Tử Hoa nở nụ cười tươi, cất giọng dịu dàng:



- Lão gia, người ta muốn uống rượu cùng lão gia có được không?



- Uống rượu? Được thôi. Nào tiểu yêu tinh, mau rót rượu.



Tiến đến quầy rượu trong phòng, Bạch Tử Hoa lấy đại một chai sau đó rót vào ly, không quên thả một viên thuốc vào trong. Xong việc, cô đưa cho ông Đường uống. Ông Đường có vẻ rất thích thú với các trò mà Bạch Tử Hoa bày ra. Vờn nhau một lúc, ông Đường đẩy cô nằm xuống giường. Nhưng sau khi vừa bắt đầu vào chuyện chính thì ngay lập tức đầu của Đường Nhẫm đau như búa bổ. Lắc lắc đầu vài cái để lấy lại bình tĩnh. Ông ta đang định cúi xuống hôn lấy môi Bạch Tử Hoa thì ngay tức khắc ông ta ngã xuống giường và ngất lịm đi.



Bạch Tử Hoa vội đẩy ông ta ra, tiếp tục với việc lột đồ của ông. Đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Bạch Tử Hoa âm thầm vui mùng. Lại một đêm nữa kế hoạch của cô thành công mĩ mãn.



Vẫn như hôm trước, sau khi tỉnh dậy, thấy một cảnh này, ông Đường vẫn đinh linh rằng họ đã quan hệ với nhau lên ung dung mà rời khỏi giường. Nhưng ông vẫn không thể nào nhớ được bản thân mình đã làm những gì.



Ngồi trên sofa đợi cô tỉnh dậy, ông Đường mới cất tiếng hỏi:



- Tối hôm qua.....



Chưa kịp để ông ta nói hết câu, Bạch Tử Hoa đã chen vào ngay, khuôn mặt còn ửng đỏ tỏ vẻ ngại ngùng:



- Lão gia à, lão gia đừng nói nữa mà. Em ngại lắm.



- Được, được. Mau xuống dưới nhà ăn sáng đi.



- Vâng.



Hôm nay thật may mắn khi ba bà vợ kia của ông Đường cùng Đường Gia Thiên không gây sự với cô. Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, sau khi ăn sáng, đang đi dạo ngoài vườn hoa, Bạch Tử Hoa lại bất ngờ bắt gặp cảnh tượng bà tư Linh Mộng Nhiên đang níu lấy tay của Đường Gia Thiên. Cô ta không ngừng gào khóc nói:



- Gia Thiên à, anh phải tin em. Em thật sự không làm gì cả. E...em vẫn rất yêu anh mà Gia Thiên.



Đường Gia Thiên nhìn Linh Mộng Nhiên bằng ánh mắt khinh bỉ, gạt tay cô ta ra, phủi phủi cánh tay áo bị cô ta chạm vào mà chế giễu:



- Đừng bao giờ chạm đôi bàn tay bẩn thỉu ấy vào người tôi. Cô định coi tôi là người mù hay sao? Phụ nữ các người có cần hám tiền như thế không? Linh Mộng Nhiên, cô đừng để tôi phải thêm khinh thường cô.



Nhìn thấy Đường Gia Thiên bắt nạt người quá đáng. Bạch Tử Hoa định chạy đến giúp đỡ Linh Mộng Nhiên nhưng lại suy nghĩ:



- Cô ta cũng hay hợp tác với hai vị phu nhân cao cao tại thượng kia bắt nạt mình. Sao mình phải giúp cô ta chứ? Huống hồ đây là chuyện riêng của họ mình không lên xen vào thì hơn.



Suy nghĩ thật kĩ, Bạch Tử Hoa đành xoay lưng bước đi. Nhưng không may chân cô lại giẫm vào một cành cây khiến nó gãy tạo ra một tiếng động không hề nhỏ. Đường Gia Thiên cùng Linh Mộng Nhiên đều quay ra nhìn về nơi phát ra tiếng động cau mày quát:



- Ai?



Vì quá hoảng sợ nên Bạch Tử Hoa đành dũng cảm lên tiếng:



- Meo meo meo.



Tiếng mèo kêu này của cô coi bộ cũng giống lắm chứ. Hồi trước cônhay tập luyện để gọi mấy chú mèo hoang mà. Nhưng ai ngờ đâu, một màn này của cô đã bị Đường Gia Thiên nhìn thấu. Anh tức giận, hùng hổ tiến về phía cô, không nói không rằng mà kéo cô đi mất để lại Linh Mộng Nhiên như trời trồng ở giữa vườn hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK