Trong phòng làm việc, Đường Nhẫm với vẻ mặt tức giận, ông ta hất tất cả mọi thứ có ở trên mặt bàn xuống đất tạo ra một mớ hỗn loạn. Đường Gia Thiên vẫn giữ thái độ ung dung, lạnh nhạt trả lời:
- Tôi là muốn như vậy đấy, ông cản được tôi sao?
- Con đủ rồi đấy. Ai cũng được sao cứ phải nhất định là Bạch Tử Hoa? Chả lẽ con không biết đấy là mẹ kế của con sao?
- Biết.
- Biết? Vậy mà con.....ta cho con hai lựa chọn. Một là bỏ Bạch Tử Hoa đi, ta sẽ chuyển nhượng lại chức vụ chủ tịch cho con. Không phải con đã mong muốn chiếc ghế đó lâu lắm rồi sao?
Đường Gia Thiên nghe những lời Đường Nhẫm nói liền khoé miệng nhếch nhẹ, đầy khinh bỉ:
- Còn lựa chọn thứ hai?
- Hai nếu con vẫn nhất quyết chọn ở bên Bạch Tử Hoa ta sẽ phong sát con. Con biết đấy, một khi bị Đường gia phong sát kể cả là con cháu cũng sẽ không bao giờ có được một công việc ổn đinh.
- Được, tôi sẽ cho ông kết quả ngay, ông nghe cho kĩ đây.........
...........
Vừa tan học, đứng ở bến xe buýt đợi xe, bỗng nhiên một chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước mặt Bạch Ngọc. Cửa kính khẽ kéo xuống, người bên trong xe khiến cô phải nhíu mày.
- Bạch Ngọc, không ngờ lại gặp cô ở đây. Lên xe đi, tôi đưa cô về.
Bạch Ngọc khẽ mỉm cười, rồi mở cửa xe:
- Vậy làm phiền Tần tiểu thư rồi.
Dừng xe lại trước cổng nhà, Bạch Ngọc bước xuống xe, liền bị Tần Gia Nhi gọi lại:
- Bạch tiểu thư, chuyện tôi nói với cô hôm trước khiên cô phải xấu hổ tới mức phải đi học lại sao?
Bạch Ngọc đang tính cãi lại thì từ đằng sau một giọng đàn ông vang lên, và không ai khác chính là người chồng yêu quý của cô.
- Tần Gia Nhi, rốt cuộc cô đã nói gì với vợ tôi?
Vừa nói anh vừa bước tới, kéo Bạch Ngọc ra đứng phía sau mình, khuôn mặt lạnh tanh nhìn thẳng vào Tần Gia Nhi khiến cô ta hoảng loạn liền bước xuống xe. Tiến lại gân, níu kéo lấy cánh tay Trần Nhuận Phong, Tần Gia Nhi lắp bắp:
- N...Nhuận Phong....mọi thứ không như cậu nghĩ đâu....cậu nghe tôi giải thích đã.....
Trần Nhuận Phong không nói không rằng liền hất bàn tay của Tần Gia Nhi ra:
- Tần Gia Nhi, tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất để chúng tôi yên, nếu không đừng trách tôi vô tình.
Vừa nắm tay Bạch Ngọc định bước vào nhà, đằng sau Tần Gia Nhi liền hét lên:
- Trần Nhuận Phong, không lẽ suốt thời gian vừa qua cậu không từng rung động với tôi sao? Chúng ta quen nhau lâu như vậy cơ mà. Tôi là người đến trước, thích cậu trước mà, sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?
Trần Nhuận Phong dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Tần Gia Nhi rồi cất tiếng:
- Tần Gia Nhi, cô đừng có phát điên ở đây nữa. Tôi chỉ một lòng với vợ tôi mà thôi. Còn nữa, chuyện tình cảm sẽ không bao giờ có chuyện đến trước hay đến sau, chỉ là có chuyện yêu hay không mà thôi. Cô cũng từ bỏ đi, tôi có gia đình rồi. Tôi với cô không còn cơ hội nữa đâu. Đừng để chúng ta đến bạn cũng không thể làm.
Dứt lời, Trần Nhuận Phong nắm chặt tay Bạch Ngọc rồi bước vào trong nhà. Tần Gia Nhi nhìn theo bóng lưng Trần Nhuận Phong mà nước mắt không ngừng rơi. Ngồi phịch xuống nền đất, trái tim cô ta đau thắt lại. Người con trai mà cô ta dùng cả thanh xuân để theo đuổi vậy mà ngày hôm nay lại vì một cô gái quen chưa đến một năm mà hắt hủi cô ta đến như vậy. Nỗi đau này làm sao cô ta có thể chịu đựng được chứ.
Trong suốt bảy năm quen nhau, những lúc Trần Nhuận Phong ốm đau, bệnh tật, những lúc anh thất bại trong việc làm thí nghiệm và chữa bệnh, những lúc anh vui vẻ, anh buồn bã,.....người luôn bên cạnh anh là cô-Tần Gia Nhi. Thử hỏi xem những lúc đó Bạch Ngọc đang ở đâu? Vậy mà giờ đây, Bạch Ngọc lại ngang nhiên xuất hiện cướp hết đi tất cả mọi thứ của cô như vậy. Ngay cả người đàn ông mà cô yêu thương nhất Bạch Ngọc cũng không bỏ qua nữa. Rốt cuộc cô thua Bạch Ngọc ở điểm gì chứ?1
.........
Lái xe đưa Bạch Tử Hoa cùng Ái Nhược Lam đi mua đồ xong, Đường Gia Thiên đưa hai người về một căn nhà riêng nằm ở ngoài thành phố. Căn nhà này tuy không rộng bằng ngôi biệt thự ở Đường gia nhưng nội thất bên trong thì không hề thua kém. Sắp xếp chỗ ngủ ổn thoả rồi, Đường Gia Thiên mới lên tiếng thông báo:
- Tạm thời chúng ta sẽ ở đây trước. Ba ngày nữa sẽ ra nước ngoài.
Ái Nhược Lam ngạc nhiên, nhìn anh. Chẳng lẽ đây là cách mà Đường Gia Thiên sẽ đối phó với Đường Nhẫm sao? Tuy bà biết Đường Nhẫm tàn độc sẽ không để yên cho họ nhưng mà trốn tránh đâu phải cách làm của Đường Gia Thiên.
- Nước ngoài? Chúng ta sẽ phải trốn Đường Nhẫm sao?
Đường Gia Thiên khẽ bật cười:
- Mẹ à, hai người cứ sang Thuỵ Điển trước đi. Con giải quyết việc ở đây rồi sẽ sang sau.
Nghe đến Thuỵ Điển, hai mắt Bạch Tử Hoa như phát sáng. Đây là nước mà cô hàng ao ước được một lần đặt chân đến. Chuyện này cô chưa từng nói với ai vậy mà Đường Gia Thiên lại biết hay đây chỉ là trùng hợp thôi?
Đường Gia Thiên nhìn Bạch Tử Hoa biết cô lại đang suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi liền gõ nhẹ vào đầu cô, dịu dàng nói:
- Đi tắm đi rồi xuống ăn cơm. Nguyên ngày hôm nay em chưa ăn gì rồi.
Bạch Tử Hoa nhìn anh, nở nụ cười thật tươi rồi ôm tay Ái Nhược Lam bước lên phòng nhưng lại bị Đường Gia Thiên cản lại:
- Em lên tầng hai làm gì? Phòng của em là ở kia.
Vừa nói anh vừa chỉ tay vào căn phòng của mình. Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn:
- Đó là phòng của anh mà. Em phải ngủ cùng chị Lam chứ.
Sau buổi gặp lần trước, vì cách gọi Nhị phu nhân quá xa cách nên Ái Nhược Lam đã nói Bạch Tử Hoa xưng hô như bình thường nên cô đã xưng hô như khi còn ở Đường gia một phần cũng do quen miệng. Đường Gia Thiên nghe vậy không mấy vui vẻ liền gõ thêm cái nữa vào đầu Bạch Tử Hoa khiến cô kêu lên một tiếng đau điếng.
- Em có bị hâm không? Em là người của anh tất nhiên phải ngủ với anh. Hơn nữa có ai gọi mẹ chồng tương lai là chị như em không?
Bạch Tử Hoa nào chịu thua, liền cãi lại:
- Nam nữ thụ thụ bất tương thân, nữ nhân không ở cùng nam giới khi chưa kết hôn. Với lại em gọi chị quen rồi anh bắt em sửa được sao?
Đường Gia Thiên khoé môi giật giật. Có chỗ nào trên người cô là anh chưa nhìn thấy sao? Còn phải làm giá như vậy nữa. Đúng là cô cần phải được dạy dỗ rồi.
Thấy tình hình không ổn, Ái Nhược Lam liền bật cười, đẩy Bạch Tử Hoa ngã vào lòng Đường Gia Thiên sau đó đi lên lầu:
- Ta không quen ngủ hai người, con ngủ cùng Gia Thiên đi. Không cẩn thận nửa đêm nó mò lên phòng ta bắt con đi lúc nào không hay đấy.