• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Bạch Tử Hoa phải gọi điện hỏi, Bạch Ngọc đã gọi ngay cho cô.



- Chị à, cái người tên "Apester" là ai vậy? Anh ta trả lời biết bao nhiêu bình luận ác ý về chị kìa. Hình như là acc clone hay sao đó?



Lúc đầu Bạch Tử Hoa còn nghĩ người tên "Apester" chính là Bạch Ngọc đang giả danh để bảo vệ cho cô cơ nhưng hình như cô nhầm rồi. Suy ngẫm một chút, cô đáp:



- Chị cũng không rõ. Nhưng chắc đây là người quen của Đường Gia Thiên.



- À, mà chị đừng lo lắng gì cả. Cứ kệ mấy cái tin tức ấy đi. Ăn uống nghỉ ngơi cẩn thận nha, lát học xong em qua đó với chị.



- Ừm. Em học đi. Bye bye.



Vừa kết thúc cuộc gọi, Ái Nhược Lam từ trên tầng chạy xuống với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, lo lắng. Mở cửa phòng bước vào, thấy Bạch Tử Hoa vẫn thản nhiên uống sữa bà mới an tâm phần nào. Ngồi xuống cạnh cô, bà nhỏ giọng hỏi:



- Con không sao chứ? Có ổn không? Ta xem mấy cái tin tức kia rồi. Con đừng để tâm quá nha.



Bạch Tử Hoa nhìn bà, vui vẻ nói:



- Chị Lam, em ổn mà. Chị đừng lo. Mà chị cứ xưng hô như vậy em quả thực không quen chút nào.



- Trời! Con bé này, con sắp làm con dâu ta đến nơi rồi, không tập xưng hô cho quen đi. Chả lẽ sau này cưới về, con cũng xưng hô với ta là chị sao?



Bạch Tử Hoa ngẫm nghĩ một chút rồi ôm chặt lấy bà:



- Em không biết đâu. Em cứ thích xưng hô như này cơ. Chị còn trẻ và đẹp như này xưng hô bằng cái khác nghe nó kì lắm.



Ái Nhược Lam cũng đến bất lực với sự cứng đầu của cô. Đây có phải là do ở với Đường Gia Thiên lâu quá lên cô bị nhiễm thói xấu từ anh luôn rồi không?



Đang nói chuyện vui vẻ với nhau, thì từ bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô. Biết Đường Gia Thiên đã về, Bạch Tử Hoa vội vàng xin phép chạy ra bên ngoài đón anh. Vừa mở cửa, bước vào, Bạch Tử Hoa đã nhảy lên người anh. Ôm chặt cô gái của mình vào trong lòng, anh bế cô vào trong nhà.



- Sao vậy? Nhớ anh đến thế à?



- Ừm. Nhớ anh đến chết luôn.



Thấy cô vẫn lạc quan, vui vẻ, không mấy ảnh hưởng từ những tin đồn trên mạng, anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Xoa nhẹ tấm lưng của cô, anh cảm thán:



- Hình như em mập lên rồi. Anh bế nặng tay hơn trước đấy.



Nghe anh nói mà hai bên gò má Bạch Tử Hoa bỗng chốc đỏ bừng. Cô muốn tụt xuống khỏi người anh nhưng lại bị anh ôm chặt lại không cho xuống. Cô giận hờn, đánh nhẹ lên người anh:



- Anh chê người ta nặng mà không cho người ta xuống là có ý gi đây hả?



- Anh nào có ý gì. Không phải là do em chủ động leo lên người anh sao?



Cô bây giờ thật sự không cãi nổi anh nữa rồi. Ái Nhược Lam chứng kiến một màn tình tứ này cũng chỉ có thể nở nụ cười mà thôi. Bà đang cảm thấy mình giống như một chiếc bóng đèn toả sáng cho cặp tình nhân này vậy.



Ăn xong bữa trưa, cũng là lúc Trần Nhuận Phong và Bạch Ngọc xuất hiện. Bạch Ngọc cũng cô đi vào trong phòng nói chuyện.



- Chị à, chị nhắn tin cảm ơn người tên "Apester" đấy chưa?



Bạch Tử Hoa ngạc nhiên:



- Phải cảm ơn sao?



- Tất nhiên rồi. Giữa hàng nghìn người đang chủ trích, buông lời lăng mạ chị thì chỉ có mỗi anh ta là tốt bụng giúp đỡ, bảo vệ chị, chị phải cảm ơn anh ta chứ.



- Ờm, cũng đúng. Được rồi, chị sẽ cảm ơn anh ta đàng hoàng.



Ở bên trong phòng làm việc của Đường Gia Thiên. Trần Nhuận Phong nhìn người bạn thân của mình đang mệt mỏi, ngồi trên ghế, đầu ngả ra đằng sau, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Thở dài một hơi, Trần Nhuận Phong cất tiếng:



- Dạo này nhiều thứ phải giải quyết lắm sao? Trông cậu gầy đi rồi.



Đường Gia Thiên khẽ day day thái dương, hời hợt đáp:



- Không hẳn. Chỉ là có một số chuyện cần được giải quyết ổn thoả trước khi rời khỏi đây thôi.



- Chiếc ghế chủ tịch của Đường gia là thứ cậu luôn khao khát muốn có mà. Nỗ nực bao lâu như vậy, giờ từ bỏ cậu sẽ không hối hận chứ?



Một câu nói của Trần Nhuận Phong khiến anh mở choàng đôi mắt, ngồi thẳng dậy, anh kiên định nhìn về phía Trần Nhuận Phong mà trả lời:



- Vậy giữa Bạch Ngọc và gia thế của cậu, cậu sẽ chọn cái gì?



Trần Nhuận Phong không ngờ anh lại hỏi như vậy, nhưng không chần chờ thêm một giây phút nào, anh khẳng định chắc nịch:



- Tất nhiên là vợ tôi rồi.



Đường Gia Thiên nghe câu trả lời này, liền nói với một gương mặt chứa đựng đầy sự hạnh phúc:



- Tôi cũng vậy. Dù không có gì trong tay nhưng tôi nhất định phải có cô ấy bên cạnh. Không có cô ấy, mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa.



Nhìn biểu hiện của Đường Gia Thiên, Trần Nhuận Phong khẽ mỉm cười:



- Lần đầu tiên thấy cậu nở nụ cười hạnh phúc đến vậy đấy. Đúng là sức mạnh của tình yêu khiến cho người ta thay đổi mà. Vậy bây giờ cậu dự tính như nào?



- Trước hết cứ đưa mẹ tôi và cô ấy ra nước ngoài để ổn định lại cuộc sống. Sau đó tôi sẽ tự mở công ty. Tôi không tin với bao nhiêu công sức của tôi mấy năm qua, việc này sẽ làm khó được tôi.



- Vậy bang của chúng ta, cậu vẫn sẽ tham gia chứ?



- Tất nhiên rồi. Không phải lo đâu. Giờ tôi không tham gia bang thì tôi lấy tiền đâu ra lo cho vợ con cùng mẹ tôi chứ haha.



Đang nói chuyện vui vẻ, thì điện thoại Đường Gia Thiên nhận được một dòng tin nhắn. Mở lên xem, nội dung bên trong khiến anh đang vui vẻ lại càng vui hơn. Trần Nhuận Phong thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi:



- Ai nhắn gì cho cậu vậy? Cười tươi thế?



- Là người quan trọng nên mọi thứ đều trở lên tuyệt vời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK