Trên tầng thứ 30 của một tòa nhà cao chọc trời. Trong căn phòng chủ tịch rộng lớn có thể quan sát được toàn cảnh thành phố xa hoa, lộng lẫy kia qua lớp kính trong suốt . Một cô gái độ 25 tuổi đang cung kính cúi đầu trước nữ Tổng tài quyền lực với gương mặt sắc xảo, đẹp như tạc tượng, thân hình đạt đến mức hoàn hảo đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế Tổng Giám đốc vô cùng uy nghiêm. Trong bộ vest đen của hãng thời trang đình đám LD hai tay xoa xoa bên thái dương tỏ rõ vẻ mệt mỏi pha chút thất vọng.
- “Được rồi. Em ra ngoài trước đi. Nhưng vẫn tiếp tục giúp tôi điều tra”.
- “Cũng đã 9 năm hơn rồi em e là…”
- “Dù có 9 năm hay 90 năm đi nữa tôi cũng phải tìm ra cho bằng được”.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyết đoán. Khẩu khí lạnh lùng khiến cho Tịnh Kỳ-trợ lý thân cận của cô không dám nói thêm câu nào. Chỉ lặng lẽ cúi đầu chào.
-“Em sẽ cố gắng hết sức. Em xin phép”.
Trong căn phòng rộng lớn ấy chỉ còn lại 1 mình. Bỗng cô đứng bật dậy đi đến bên tấm hình được đặt cẩn thận trên chiếc kệ trang trọng. Trong hình là người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bế trên tay là một bé gái miệng đang ngậm núʍ ѵú giả. Bên cạnh là một người phụ nữ với gương mặt hiền lành, phúc hậu. Cả hai đều nở nụ cười tươi tắn lộ rõ sự hạnh phúc. Chợt lòng cô quặn thắt lại, tim cô đau như ai đó dùng dao cứa vào hàng trăm vết. Nước mắt tự khắc lăn dài trên má. Không còn dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng của một nữ cường nhân nữa mà thay vào đó là một cô gái bé nhỏ, yếu đuối cần được quan tâm và che chở. Thốt lên từng chữ trong uất nghẹn khiến ai nghe qua cũng không khỏi nhói lòng:
-“Tại sao? Tại sao cha mẹ lại bỏ tiểu Quân mà đi. Hai người có biết tiểu Quân nhớ hai người lắm không? Nhất định. Nhất định con sẽ tìm ra kẻ đã hại gia đình mình khiến hai người không từ mà biệt”.
Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sâu xa khó đoán, sắc bén đến nổi khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Đúng. Họ chính là cha mẹ của Huyết Hiểu Quân cô. Cha cô vốn là chủ tịch nổi tiếng của một tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì trong nước. Vì công ty bị phá sản. Cha cô gặp tai nạn mà đột ngột qua đời. Mẹ cô vì quá đau buồn, sinh ra bệnh mà mất ngay sau 3 tháng.
Một cô gái tuổi mới 18. Cái tuổi đẹp nhất đời người, vô ưu vô lo. Ấy vậy mà cô lại chịu hết cú sốc này đến cú sốc kia. Đối mặt hết chuyện đau buồn này đến chuyện đau lòng khác. Thử hỏi cuộc sống có quá bất công với cô không? Huống hồ Huyết Hiểu Quân còn là một tiểu thư quyền quý, là bảo vật của cha mẹ cô, được cưng chiều từ nhỏ, người người ngưỡng mộ. Bỗng chốc từ trên đỉnh cao danh vọng chớp mắt lại rơi vào vực đen sâu thẩm. Với một tấm thân nhỏ bé mới chập chững bước những bước đầu tiên vào đời. Như vậy là quá sức chịu đựng rồi!
Cảnh sát đã vào cuộc điểu tra cái chết của cha cô và cuối cùng lại đưa ra kết luận đó chỉ là một vụ tai nạn. Nhưng Hiểu Quân lại không nghĩ thế. “Bọ cạp tím” - trước khi ra đi cha cô chỉ nói vỏn vẹn ba chữ. 9 năm qua ngày nào cô cũng cho người tìm kiếm, điều tra. Tuy nhiên một chút manh mối nhỏ cũng không truy ra được. Vô vọng vẫn hoàn vô vọng.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tại phòng khách của một biệt phủ rộng lớn đến ngút tầm mắt, được bày trí xa hoa, cầu kỳ với toàn đồ vật xa xỉ, đắt tiền, một người đàn ông tuấn tú, không ngoa khi nói gương mặt anh đạt đến tỷ lệ vàng đang tựa lưng lên chiếc ghế sô pha lạnh lùng cất giọng:
-“Kết quả”.
Gì vậy trời? Có cần phải kiệm lời đến thế hay không? Tuy nhiên đáp lại câu nói ngắn gọn trên của anh là một thái độ vô cùng cung kính:
-“Thưa Âu tổng chúng tôi đã bắt được tên nội gián nhưng tra khảo thế nào đi nữa hắn vẫn không chịu khai ra dù chỉ là nửa lời”.
Vừa dứt lời Trạch Dương cảm thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén kia của Âu Vũ Hàn phóng về phía thuộc hạ của mình như muốn gϊếŧ người ngay lập tức. Đoạn anh đập mạnh xuống bàn quát lớn:
-“Tôi nuôi các người chỉ để làm cảnh, ra oai với thiên hạ thôi sao?”
Trạch Dương không dám hé môi nửa lời chỉ cúi gập đầu, mồ hôi không ngừng toát ra ướt đẫm cả áo. Cũng đúng. Trước cơn thịnh nộ của Âu Vũ Hàn anh - người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, quyết đoán trên thương trường, khét tiếng tàn nhẫn trong giới hắc đạo thì không ai không lấy làm kinh sợ. Vả lại Trạch Dương cũng đi theo anh 10 năm là trợ thủ đắc lực của anh chứng kiến không biết bao nhiêu lần ra tay hết sức tàn độc của anh nên có phần kinh hãi là chuyện hết sức bình thường.
-“Chuẩn bị xe”.
Anh ra lệnh không thừa không thiếu chữ nào.
-“Vâng! Thưa Âu tổng”.
Trạch Dương nhanh chóng nhận lệnh.
15 phút sau chiếc xe Lamborghini Huracan mui trần hiện đại dừng trước KINGGG - quán bar lớn nhất thành phố Hải Thượng này. Âu Vũ Hàn bước ra trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả những người có mặt ở đó. Người đàn ông với gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan tinh tế, 1m89-chiều cao đáng mơ ước cùng với cơ bắp săn chắc, vạm vỡ là ao ước của bao cô gái. Thế nhưng gϊếŧ chết người đối diện vẫn là sự lạnh lùng, băng sản ngàn năm của anh.
Không để tâm đến những ánh nhìn xung quanh, với đôi chân thon dài, Vũ Hàn rảo bước nhanh đến căn phòng VIP vốn dĩ dành riêng cho mình trên tầng 3.
Không đợi anh lên tiếng, tên thuộc hạ đứng canh bên ngoài nhanh chóng mở cửa kính cẩn mời anh vào trong. Tất cả thuộc hạ bên trong xếp thành hai hàng , cúi gập đầu đồng thanh chào anh:
-“Ngài Eagle” (trong bang phái của anh mỗi người sẽ đều có một biệt danh riêng. Eagle có nghĩa là đại bàng, đại diện cho sức mạnh, lòng can đảm, tầm nhìn xa và sự bất tử. Đó cũng là đặc điểm của con người anh).
Duy chỉ có Lagan là bình thản ngồi tựa lưng vào ghế mà lên tiếng:
-“Cậu giải quyết đi! Bổn thiếu gia hết kiên nhẫn với hắn rồi”.
Âu Vũ Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước đến chiếc ghế đỏ được đặt trang trọng trung tâm căn phòng ung dung ngồi xuống đưa tay lấy ly rượu Whisky đắt tiền mà nhấm nháp, lạnh lùng buôn ra từng tiếng, mặt không chút cảm xúc:
-“Nói. Ai sai ngươi làm?”
Trước mặt anh là người đàn ông ngoài 30 tuổi đang bị ép quỳ, trên người chằn chịt vết thương. Vẫn lặng thinh nhìn anh bằng cặp mắt có chút sợ sệt nhưng kiên quyết không hở môi.
Trước sự gan lì này Vũ Hàn không chịu được nữa. Liền đưa đôi mắt chứa đầy sự tức giận của mình về phía hắn, khiến ai nhìn vào cũng tưởng chừng sắp bị thiêu đốt, khẩu khí không kém phần đe dọa:
-“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. AI SAI KHIẾN NGƯƠI?”
Anh gằn giọng. Đoạn đập mạnh ly rượu đang cầm trên tay. Tiếng ly vỡ hòa cùng giọng nói lạnh lẽo của Vũ Hàn khiến cho không khí trong căn phòng càng trở nên ngột ngạt, vô cùng khó thở.
Tuy nhiên, trước cơn giận dữ này của anh hắn vẫn khăng khăng câm nín.
-“Được. Ta sẽ cho ngươi biết chọc giận Âu Vũ Hàn ta thì sẽ có kết cục thảm khốc như thế nào”.
Đoạn anh đưa ánh mắt sắc lạnh về phía thuộc hạ đang đứng cạnh đó. Hiểu ý. Trạch Dương liền mang đến một con dao. Kính cẩn đưa nó cho anh:
-“Đây thưa Ngài”.
Âu Vũ Hàn không nói không rằng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên nội gián đang quỳ rạp trước mặt mình. Lấy con dao thẳng tay cắt đứt gân chân của hắn một cách dứt khoát. Máu tuôn ra như xối khiến ai chứng kiến cũng phải rợn người.
-“Xem ta với ngươi ai lì hơn ai”.
Anh quăng cho hắn một câu, thản nhiên trở lại ghế.
Lúc này mồ hôi trên trán hắn toát ra như tắm, tay chân run rẩy, miệng khó nhọc nặn ra từng chữ:
-“Xin…xin Âu tổng tha cho. Tôi khai. Vào 1 tháng trước tôi có vay Sát Địch Giả một số tiền lớn vì không có khả năng chi trả nên…nên hắn ép buộc tôi trà trộn vào đây làm gián điệp đều đặn báo cáo tình hình cho hắn. Nếu không hắn sẽ cho người gϊếŧ tôi và vợ con tôi nên…”
-“Khốn khiếp! Thảo nào vụ giao dịch lần trước của ta lại bị hắn phỗng tay trên”.
Lagan tức giận buột miệng chửi thề. Nhưng lại có phần thắc mắc:
-“Vậy sao ngươi vào được căn cứ?”
-"Là do Tu Kiệt, người kiểm soát căn cứ, tôi quen anh ta. Âu tổng…tôi nói là sự thật, không hề giả dối cũng không dám che giấu bất cứ điều gì anh…anh có thể tha cho tôi rồi chứ?
Hắn khó nhọc lê thân đến ôm lấy chân Âu Vũ Hàn mà nói. Lập tức bị đôi mắt chim ưng của anh làm cho run sợ.
-“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra điều kiện với ta? Hửm?”
Dứt lời anh vung chân đạp cho hắn một cái rõ đau vào bụng. Sau đó lại đưa mắt nhìn đám thuộc hạ đang cúi ghìm mặt của mình mà buông ra một câu:
-“Xem ra đã đến lúc gọt rửa lại nội bộ rồi nhỉ!”
Đoạn anh đứng bật dậy, bước ra khỏi phòng, chỉ nhìn về phía Lagan nói vỏn vẹn 5 chữ:
-“Biết làm gì rồi chứ?”
Lagan đứng đơ người:
-“Ơ. Sao lại là tôi? Cậu có biết còn bao em chân dài đang chờ Lagan tôi hay không hở?!”
Chợt anh dừng bước liếc nhìn lại Lagan.
-“Ờ…ưm…ý tôi là tôi sẽ giải quyết gọn gẽ vụ này”.
Biết anh đang giận Lagan cũng không dám thêm dầu vào lửa chỉ đành ngoan ngoãn nhận lời. Cũng không quên lẩm bẩm:
-“Cậu mà không phải bạn thân của Hạo Hiên tôi thì tôi đã cho cậu biết tay rồi”.