• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại căn cứ mật của anh tất cả đã tập trung đầy đủ, không thiếu sót một ai. Tưởng chừng khi anh vắng mặt người sẽ ngồi vào chiếc ghế thủ lĩnh quyền lực kia sẽ là Trần Hạo Hiên nhưng…không. Mọi người đều đang cung kính hướng mắt về phía nữ nhân băng lãnh đứng khoanh tay tựa lưng vào bàn kia, sẵn sàng nhận lệnh.



Đã hơn 30 phút trôi qua, Quan Tử Yên bàn tay dảo hoặc vẫn miệt mài bay lượn trên những chiếc phím laptop, ánh mắt tập trung đến cực độ.



“Cộc”



-“Được rồi.”



Âm thanh của phím cuối cùng được Quan Tử Yên ấn vào vang lên thì giọng nói trong trẻo của Tử Yên cũng lập tức cất lên.



Lúc này Hiểu Quân mới nhẹ nhàng xoay người lại từ tốn:



-“Được chứ?”



-“Đây là một hệ thống không phải khó để phá hủy nhưng nói dễ thì lại không dễ chút nào. Cho nên để không phí thì giờ và công sức chúng ta sẽ dùng phương pháp vô hiệu hóa.”



-“Ý em nói một cách dễ hiểu là làm nhiễu toàn bộ camera của chúng trong một khoảng thời gian nhất định?”



Trần Hạo Hiên nghiêm mặt.



-“Không sai. Vì vậy lần này muốn thành thì phải nhanh. Em đặt niềm tin vào mọi người.”



Quan Tử Yên gật gù đảo một vòng quanh những con người ở đây ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng.



Huyết Hiểu Quân nhìn Giai Ân Chuẩn, ánh mắt chạm nhau hai người cũng khẽ gật đầu ra hiệu, nhanh chóng trên chiếc màn hình lớn phía sau cô xuất hiện một sơ đồ với hàng loạt các căn phòng, ngõ ngách của nơi tuyệt mật nào đó. Hiểu Quân không chút biểu cảm, lạnh giọng, uy nghiêm hết phần thiên hạ. Trông cô lúc này chẳng khác gì người đứng đầu một bang phái hắc đạo thực thụ cả.







-“Được rồi. Mời mọi người hướng mắt lên đây, trước mặt mọi người hiện tại là sơ đồ căn cứ của Bọ cạp tím mà Giai Ân Chuẩn đã cung cấp, bây giờ mọi người quan sát kĩ, ghi nhớ một cách chính xác để đảm bảo tối mai ta không hối mà thù vẫn được trả. Tôi sẽ triển khai kế hoạch cụ thể như sau…”







…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…



Đang loay hoay trong căn nhà chính dùng để dân làng tụ tập sinh hoạt vào mỗi tối cuối tuần hay còn gọi là yếu trụ, nhìn thấy cô gái xinh xắn cầm mấy bông hoa đã được tỉ mỉ kết thành vòng đi vào thì A Phổ liền cất giọng:



-“Tiều Mặc, em đã khỏe lại chưa?”



Nghe câu hỏi của A Phổ mà cô ta không tránh khỏi bất ngờ, ý của câu này không phải dùng cho người bệnh hay sao nhưng cô lại đang rất ư là bình thường cơ mà.



-“Khỏe lại sao? Em nào có bệnh chi đâu?”



-“Vậy hôm trước em đến nhà Mạng Phiên để làm gì chứ? Tào Phiên nói với tôi rồi. Chúng ta cùng nhau lớn lên cả mà quan tâm nhau chút, em cần gì phải giấu.”



Nghe Tiều Mặc hỏi lại mà A Phổ cảm thấy là lạ nhưng vẫn chưa hiểu ra được vấn đề.



-“A Phổ anh nói gì vậy? Em thật sự không có bệnh gì hết. Vả lại mấy ngày hôm nay đã vào vụ mùa mới việc em làm còn không hết lấy đâu ra thời gian đến nhà Tào Phiên chứ.”



-“Hóa ra thái độ kì quặc của cô ấy hôm đó là có nguyên do. Muốn giấu mình chuyện gì sao?”



-“Nè! A Phổ, A Phổ anh đi đâu vậy còn chưa chuẩn bị xong mà, A Phổ…”



A Phổ một mình lẩm bẩm vài chữ rồi tức tốc ném mấy chiếc cốc vô tội trên tay xuống sàn gỗ, bỏ chân chạy thật nhanh vào phía sâu trong làng mặc cho Tiều Mặc có kêu, gọi thế nào vẫn cứ như không nghe thấy.







-“Đúng rồi! Từ từ thôi. Chậm một chút, anh có mệt không? Chúng ta sang bên kia ngồi nghỉ chút nha!”



Tào Phiên hai tay dìu Vũ Hàn giúp anh tập đi lại sau một thời gian dài nằm trên giường. Vì Trạch Dương đã cùng Mạng Phiên lên rừng hái thuốc từ sáng sớm nên việc này Tào Phiên phải ra tay. Dù có đi đi lại lại bao nhiêu vòng thì gương mặt lạnh lùng quen thuộc của anh vẫn trưng bày ra đó, không có biểu cảm gì cũng không than thở một lời nào. Cứ thuận chân bước theo sự dìu dắt của Tào Phiên.



Nhìn những giọt mồ hôi nhỏ ra trên vầng trán rộng của Vũ Hàn mà Tào Phiên không tự chủ được đoạn với tay lên thấm cho anh. Không may đúng lúc đó A Phổ từ khe hở bên ngoài đã chứng kiến toàn bộ, máu ghen trong người trổi dậy, hắn ta lập tức đạp mạnh cửa xông vào quát lớn:



-“Tào Phiên, em đang làm cái gì vậy hả?”



-“Anh…tại sao anh lại đến đây?”



Tào Phiên thấy hắn ta mà lắp bắp hốt hoảng.



-“Tôi là chồng sắp cưới của em lại không có quyền đến đây sao? Vậy anh ta là ai mà có quyền ở lại đây?”



A Phổ vừa nói vừa phóng ánh mắt căm phẫn về phía Vũ Hàn đang ung dung ngồi trên giường. Trái ngược với vẻ giận dữ như một con thú hoang của hắn ta Âu Vũ Hàn vẫn cứ điềm tĩnh, thản nhiên không chút bận tâm, như chẳng hề liên quan gì đến mình cả.



Vẻ điềm nhiên này của Âu Vũ Hàn càng khiến cho cơn giận dữ của hắn ta lên đến đỉnh điểm, A Phổ chỉ tay về phía anh trừng mắt:



-“Có phải anh ta là Tiều Mặc em một mực bao che không?”



-“Không liên quan tới anh. Không còn sớm nữa, anh về đi. Hôm khác nói chuyện.”



-“Em chứa chấp nam nhân trong nhà còn nói không liên quan đến tôi? Em là muốn mua tôi tức chết hay sao?”



Tào Phiên lạnh nhạt cất giọng đuổi nhưng hắn không những không đi mà còn cả gan đẩy Tào Phiên sang một bên tiến đến dùng hết công lực túm lấy cổ áo Vũ Hàn, kề sát với gương mặt lạnh tựa hồ Baikal bị lớp tuyết dày bao phủ của anh, nhiệt độ nằm ở mức âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK