• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Tìm kĩ vào. Dù có phải lật tung thung lũng này lên cũng phải tìm cho bằng được.”



Trời đã chập chờn sáng, Trần Hạo Hiên vẫn không ngừng chỉ huy thuộc hạ. Cũng chính tiếng hét lớn đó đã dực tỉnh Quan Tử Thành:



-“Vết xe. Đúng rồi.”



Quan Tử Thành lẩm nhẩm câu gì đó rồi ba chân bốn cẳng chạy trở lên núi, không ngừng quan sát. Lần theo dấu bánh xe của đoàn ô tô hôm qua quả nhiên khác thường. Không nằm ngoài dự đoán của Tử Thành. Quan Tử Thành tức tốc lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi chạy nhanh về thung lũng hướng đến phía vị cảnh sát người Nhật:



-“Đại tá Chiko. Ông giúp tôi điều tra chủ nhân của chiếc xe này.”



-“Quan thiếu gia, cậu đang thử thách chúng tôi sao?”



Nhìn vào tấm hình chụp nền đất với nhiều dấu xe lẫn lộn mà ông ta nhăn nhó.



-“Rất khả quan.”



-"…"



-“Ông xem. Trên đây có tổng cộng 4 loại xe. Một là chiếc BMW 309i Edi của anh Vũ Hàn, nó dùng size lốp trước là 260/55R30, lốp sau là 290/50R30, một chiếc xe Rolls Royce Ghost dùng size lốp trước là 255/45R20 và lốp sau 285/40R20 của Trần Hạo Hiên, 10 chiếc còn lại là Porsche 991 GTU sử dụng lốp cỡ 235/40R19 được anh Vũ Hàn chuẩn bị riêng cho cấp dưới. Vậy chiếc còn lại không phải quá dễ tìm rồi sao?”



Quan Tử Thành kiên nhẫn phân tích khiến cho Chiko kinh ngạc.



-“Chỉ nhìn dấu bánh xe mà đã có thể đoán được dòng xe gì lẫn kích cỡ lốp. Quả không hổ danh là ‘thiên tài trong giới chơi xe’ mà mọi người vẫn thường ca ngợi.”



-“Được rồi. Chiếc còn lại mới là vấn đề. Nó là chiếc xe cổ ra đời đã sắp tròn 1 thế kỷ. Tuy không đắt nhưng lại hiếm vì dòng này qua thời đã lâu vả lại lúc sản xuất tung ra thị trường lại không nhiều nên còn rất ít. Đây là thông tin cụ thể về chiếc xe này, ông giúp tôi tra ra chủ nhân của nó là ai. Nhanh nhất có thể. Rất có khả năng liên quan đến vụ tai nạn của anh Vũ Hàn.”



-“Tôi hiểu rồi. Sẽ cho người làm ngay.”



Chiko nhanh tay nhận lấy rồi ra lệnh cho cấp dưới của mình theo lời Quan Tử Thành. Rất nhanh đã có kết quả. Chính xác như những gì Quan Tử Thành nói nhưng điều đặc biệt khó khăn chính là số loại xe này còn tồn tại đến tận 9 chiếc. Đây là vấn đề nan giải, tốn nhiều thời gian để xác minh quan hệ.



Mặt trời vừa ló dạng thì Hiểu Quân cũng đã đích thân lái xe đến. Cố gắng đợi bà Quan tỉnh cô lập tức rời đi, lần này kiên quyết không nghe bất kỳ ai nữa cả.



Vừa thấy xe của cô Quan Tử Thành đã vội vã chạy đến:







-“Chị dâu, sao chị lại đến đây?”



-“Tìm Vũ Hàn. Ở nhà chị không yên.”



Huyết Hiểu Quân kiên định, gương mặt đã hốc hác đi phần nào.



-“Mẹ khỏe lại chưa chị?”



Dù vất vả tìm kiếm nhưng Quan Tử Thành vẫn rất lo cho bà Quan, vừa đi vừa hỏi.



-“Ừm. Đợi mẹ tỉnh chị mới đi.”



-"…"



-“Vẫn chưa có thêm manh mối gì sao?”



-“Dạ chưa.”



Trước câu hỏi của Hiểu Quân Quan Tử Thành chỉ đành lắc đầu tuyệt vọng.



1 ngày — 2 ngày — 3 ngày



Từ sáng đến tối, từ khuya rồi lại đến sáng thuộc hạ của anh, đội ngũ cảnh sát, những chú chó nghiệp vụ,…vẫn ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng vẫn hoàn vô vọng. Thung lũng Magena xanh tươi đã bị những con người này càng quấy, cỏ nát, cây tàn nhưng người cần gặp vẫn không thấy đâu.



Tất cả đều đã mệt nhừ, cảnh sát lẫn thuộc hạ của anh trụ đến ngày hôm nay không còn vì hi vọng tìm gặp người nữa mà do trách nhiệm mà cấp trên giao phó. Trong đầu ai cũng mặc định xe rơi từ trên núi cao xuống như vậy lại bị cháy đến không còn nhận dạng ra được thì lấy đâu ra người còn sống chứ. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn có một niềm tin mãnh liệt, không tin Vũ Hàn đã bỏ cô ra đi, không cho phép bản thân mình gục ngã, không được nới lỏng tinh thần dù chỉ 1 phút, 1 giây nào.



-“Ngài Lagan, thiếu phu nhân đã 3 ngày 3 đêm anh em ai cũng cạn sức rồi hay là chúng ta…”



Một thuộc hạ của anh e dè.



-“Chúng ta thế nào?”



Trần Hạo Hiên nhẹ giọng nhưng hàn khí phát ra là âm độ.







-“Dạ vụ nổ lớn như vậy, người trong xe chắc chắn không…”



Nói chưa hết lời đã bị Trần Hạo Hiên ban tặng cho một cú đấm cực mạnh vào mặt khiến tên thuộc hạ kia không trụ được mà ngã nhào xuống đất, răng môi lẫn lộn. Ai thấy đều rùng mình. Trần Hạo Hiên lúc này chẳng khác nào một con thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ vậy, anh trừng mắt thét lớn:



-“Tôi nói cho các người biết dù có 3 ngày, 3 tháng hay thậm chí 3 năm vẫn phải tìm. Các người quên cái ngày mà các người lang thang nơi đầu đường xó chợ, vật lộn khổ sở với những con người ngoài kia để kiếm cái ăn cái mặc ai đã đưa các người về đây? Ai giúp gia đình các người trả nợ? Ai giúp cho các người có cuộc sống như ngày hôm nay? Quên hết rồi sao? Được, Vũ bang không chứa chấp hạng người vong ơn bội nghĩa. Ai muốn đi cứ việc. Ai còn nhớ ân tình của Eagle muốn báo đáp cho cậu ấy thì ở lại. Tùy chọn. Tôi không ép.”



Như tuôn ra được hết nỗi khó chịu trong lòng trong mấy ngày này Trần Hạo Hiên dứt lời rồi xoay lưng bỏ đi.



-“Nguyện tận trung với Eagle, một đời tận lực với Vũ bang. Sống chết không màng, hoàn thành trọng trách.”



Như bị Trần Hạo Hiên đánh cho thức tỉnh, nhớ lại quá khứ gian nan và nhìn vào cuộc sống của mình hiện tại bọn họ một tay chỉ thiên hùng hồn nêu cao lời thề của Vũ bang khiến ai nghe qua cũng phải nổi da gà tán thưởng.



“Ting ting ting”



-“Alo.”



-[“Ở đó sao rồi?”]



-“Vẫn vậy.”



-[Hay về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức đi rồi tìm tiếp."]



-“Không mệt. Có kết quả chưa?”



-[“Tớ đã điều tra rồi kể cả những bệnh viện nhỏ lẻ hay bệnh viện lớn của thành phố đều không có.”]



-“Tịnh Kỳ, vất vả rồi.”



-[“Tớ lo cho cậu lắm đó.”]



-“Nhưng tớ lo cho Vũ Hàn nhiều hơn. Được rồi. Tớ không sao. Tắt máy đây.”



Hiểu Quân nghe tin từ Tịnh Kỳ mà nỗi lo trong lòng càng dâng cao. Nơi này không thấy, bệnh viện không có, vậy rốt cuộc trong chiếc xe tàn lụi kia là có hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK