Quan Tử Yên cất giọng từ từ mở cửa đi vào. Căn phòng tối om như mực chỉ le lói một tia sáng nhỏ nhoi của ánh trăng treo trên đỉnh đầu xuyên thẳng qua khe cửa khép hờ. Trăng đêm nay không tròn mà lại khuyết. Phải chăng đó là biểu tượng của cuộc đời cô: khuyết tròn rồi lại khuyết - cô đơn sum họp lại trở về cô đơn.
-“Sao lại tối thế này? Em mở đèn nha chị!”
-“Ừm.”
Hiểu Quân chẳng buồn mở miệng, đáp lại chỉ là một âm thanh khe khẽ như phát ra từ mũi vậy.
Đèn vừa bật Quan Tử Yên đã không khỏi sững người, đập thẳng vào mắt cô là một thân ảnh gầy guộc ngồi co ro trên sô pha mặc cho cơn gió mùa đông vô tình bỡn cợt. Xung quanh Hiểu Quân lại đầy rẫy những chai rượu rỗng nằm ngổn ngang trên sàn nhà.
Quan Tử Yên xót xa vô cùng vội đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc áo len khoác lên cho cô rồi dịch thân nhẹ nhàng ngồi cạnh.
-“Chị đói không? Em nấu chút gì cho chị ăn nha!”
Đáp lại câu hỏi đó cũng chỉ là cái lắc đầu mệt mỏi của Hiểu Quân, ánh mắt vẫn vô hồn nhìn xa xăm như đang trông ngóng, đợi chờ một điều gì đó.
Biết tâm tình Hiểu Quân cực kỳ không tốt nên Quan Tử Yên cố ý bắt chuyện, tìm cớ để buông lời mong cô có thể một phút nào đó ngơi nghĩ về anh:
-“Không tin sao? Nói cho chị biết Tử Yên này nấu ăn ngon lắm nha, không thua gì anh Vũ Hàn đâ…”
-"…"
-“Em…em xin lỗi, em vô ý quá.”
Biết mình đã hớ lời nên Quan Tử Yên vội vội vàng vàng dừng lại nhưng xem ra…đã muộn rồi.
-“Em về phòng đi! Chị muốn ngủ.”
Huyết Hiểu Quân cũng không biểu cảm gì nhiều, để lại cho Quan Tử Yên một câu ngắn ngủi rồi lê bước chân nặng trĩu đến giường, tự ý thả người lên đó.
“Nói gì vậy không biết? Cái miệng đáng chết này.”
Quan Tử Yên mắng thầm tay tự vả vào mặt nhăn nhó, vốn nghĩ sẽ làm cho cô vơi bớt nỗi buồn nhưng ngược lại không giúp được gì còn hại Hiểu Quân thêm phần nhớ anh.
Quan Tử Yên cũng không thêm lời nào kéo chăn đắp cẩn thận cho cô rồi cũng ra ngoài, cánh cửa to lớn kia vừa đóng sầm lại cũng là lúc cơn bão nước mắt ập đến, càng quấy nhiều giờ liền mà không có dấu hiệu suy yếu. Mùi hương quen thuộc của anh trên gối càng phả vào mũi Hiểu Quân cô lại càng khóc nhiều hơn mà khi khóc càng nhiều thì Hiểu Quân lại càng nhớ anh hơn. Tiếng nấc uất nghẹn phát ra thật khéo làm cho người ta đồng cảm, thương xót:
-“Đồ lưu manh anh đang ở đâu hả? Sao anh lại không về với em? Âu Vũ Hàn chết tiệt anh có giỏi thì biến mất luôn đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Đừng bao giờ, đừng bao giờ…”
Lời nói của một người say đang đau luôn xoáy vào tâm can của người khác. Tuy được thốt ra lúc con người ta không tỉnh táo nhưng nó lại là lời thật lòng nhất.
Sáng hôm sau, ông bà Quan, Trần Hạo Hiên, Lương Đại Nguyên cả chị em Tử Yên đã ngồi sẵn dưới nhà chờ cô. Vì đêm qua chợp mắt rất trễ cộng với việc uống quá nhiều rượu nên Hiểu Quân đành thất lễ.
-“Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.”
Huyết Hiểu Quân cúi nhẹ đầu mặt vẫn không có chút gì để gọi là cảm xúc. Từ ngày anh đặt chân vào cuộc đời cô, gương mặt này chỉ còn tồn tại ở tập đoàn kiến trúc, ai mà ngờ được ngày hôm nay nó lại xuất hiện trong căn nhà này chứ.
-“Hiểu Quân con thấy thế nào?”
Bà Quan nhìn cô nén đau thương ôn tồn cất giọng.
-“Là sao ạ?”
-“Trông chị không được khỏe.”
Hiểu ý nên Tử Yên cũng tiếp lời.
-“Vẫn ổn ạ. Mọi người đừng quá lo.”
Dứt lời cô vội bước đến sô pha lướt qua Trần Hạo Hiên mà không chút bận tâm:
-“Hiểu Quân, hôm qua…tôi có hơi nặng lời. Mong cô đừng chấp nhất.”
Đối lại thái độ thành khẩn của Hạo Hiên, Hiểu Quân cũng chỉ khẽ gật đầu mà không màng hé môi.
Để phá tan khoảng oxy “căng như dây đàn” này Quan Tử Yên đành lên tiếng trước:
-“Được rồi. Vào vấn đề chính thôi. Theo trích xuất camera thì sau khi xe của anh Vũ…anh hai đi ra vùng ngoại ô được khoảng 15 phút thì chiếc xe cổ đó cũng xuất phát. Nhưng có một điều đặc biệt khó hiểu là tại đỉnh núi phía Tây lại có một chiếc xe cổ nữa.”
-“Sao lại có chuyện này được. Không phải hôm qua đã nói là chỉ có một người đáng nghi nhất thôi sao?”
Trần Hạo Hiên chau mày khó hiểu Lương Đại Nguyên cũng liền đặt ra nghi vấn:
-“Cũng đã điều tra rõ ràng là mỗi chiếc xe cũng chỉ có một chủ sở hữu mà.”
-“Đó mới là mấu chốt. Đây mọi người nhìn xem biển số xe của hai chiếc nếu không để ý kĩ sẽ bị nhầm lẫn vì nó cực kỳ giống nhau.”
Quan Tử Yên từ tốn đặt 2 tấm ảnh trong tay lên bàn rồi nhàn nhã phân tích tiếp:
-“Chiếc xe đỗ ở nơi xảy ra tại nạn là AW ~ 111 J còn chiếc xe chạy theo sau là AM ~ 111 J.”
-“Để xem nào. Chiếc trên đỉnh núi là của Sát Địch Giả thủ lĩnh Bọ cạp tím, còn chiếc kia là của Tần Ảnh, con trai của một thuyền trưởng. Hai người này… thực chất không có mối liên hệ nào hết.”
Quan Tử Thành xem lại thông tin mà Ngô Thời mang đến hôm trước thì nhăn mặt.
-“Không phải không có mối liên hệ mà là có quan hệ ngầm.”
Hiểu Quân vừa hết câu toàn bộ ánh mắt đã tập trung về phía cô. Ông Quan không đợi được liền hỏi lại:
-“Con nói vậy là sao?”
Trước phản ứng này cô cũng không có gì bất ngờ, nhàn nhạt đặt tấm ảnh xuống ngồi thẳng người giải thích:
-“Như mọi người đã biết Tần Ảnh đúng là con trai của thuyền trưởng Tần Ăng.
Nhưng. Mọi người lại không biết một điều quan trọng, nó chính là nút thắt để tháo gỡ những rối rắm trong đầu chúng ta hiện giờ đó chính là…anh ta lại là con nuôi của Sát Địch Giả. Cũng từng là thuộc hạ đắc lực của hắn ta.”
-“Lại có thêm chuyện này nữa à?”
Lương Đại Nguyên bất giác thốt lên.
-“Sao con biết được?”
Bà Quan nghi hoặc nhìn cô, đây cũng là vấn đề mọi người mong chờ có được đáp án nhất ngay lúc này.
-“Một lần vô tình con nghe được.”
-“Nhưng con nói là ‘đã từng’?”
-“Dạ phải. Đã từng.”