Âu Vũ Hàn đưa tay về phía vị bác sĩ người nước ngoài trước mặt dùng Anh ngữ nhẹ giọng giới thiệu cho cô, Hiểu Quân cong môi cúi người lịch sự:
-“Chào Viện trưởng Robert!”
-“Có thể gọi tôi giống như Vũ Hàn.”
Trước lời đề nghị của Robert Hiddleston Huyết Hiểu Quân cũng không đáp lại câu nào chỉ cười nhẹ gật đầu tỏ vẻ chấp thuận.
Âu Vũ Hàn bỗng trở nên trầm mặc nghiêm túc:
-“Robert, bác có thể nói tình hình của cô ấy?”
-“Bệnh án của vợ cháu tôi đã xem qua rất kĩ, những thông tin cơ bản có lẽ cháu đã nắm rõ không cần tôi nhắc lại. Hiện trạng bây giờ có thể nói như thế này, thị lực của Huyết Hiểu Quân dưới sự chèn ép của khối u não đang dần bị suy yếu nghiêm trọng, nếu không tiến hành can thiệp thì rất nhanh thôi cháu sẽ mất đi thị lực hoàn toàn.”
-“Ngoài…bị mù ra còn hậu quả nào khác không ạ?”
Hiểu Quân nắm chặt tay anh hỏi lại, cảm nhận được hơi lạnh lẽo toát ra từ lòng bàn tay cô mỗi lúc một nhiều, Vũ Hàn lập tức đưa đôi mắt ôn nhu sang nhìn Hiểu Quân, tay cũng tận tình đáp lại như một lời động viên, khích lệ cô vậy. Dù gì lúc này anh cũng là chỗ dựa tinh thần duy nhất mà Hiểu Quân tin tưởng, mặc cho tất cả có bi lụy mà ngã khụy thì anh vẫn phải là người trụ vững bước chân để cô an tâm tựa vào, không cho phép bản thân một phút yếu đuối, một giây mủi lòng.
Trong câu nói của Hiểu Quân, Robert Hiddleston có thể dễ dàng cảm nhận được sự ngập ngừng, lắng lo nhưng cũng không thể che giấu được, một hơi thở dài, ôn tồn:
-“Khối u não đang lan rộng ngoài dự đoán. Nếu để trễ thêm một tuần nữa sẽ xảy ra tình trạng xấu nhất, mất mạng.”
Âu Vũ Hàn ra vẻ khẩn trương nhưng lại có chút ngần ngại:
-“Vậy bây giờ…”
-“Phải nói là rất may mắn. Tôi vừa mới đưa vào bệnh viện Ro.Ton phương pháp hiện đại nhất của Mỹ. Dùng để điều trị khối u não giống như của Huyết Hiểu Quân. Là dùng vật chất phóng xạ để tiến hành khống chế khiến khối u không thể lấy được chất dinh dưỡng dẫn đến thoái hóa và chết đi.”
-“Nhưng mà vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Có đúng không bác Robert?”
Thấy Huyết Hiểu Quân e dè Robert Hiddleston cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu buông ra ba chữ ngắn gọn:
-“Đúng như vậy.”
-“Khi nào có thể bắt đầu ạ?”
-“Hãy sắp xếp mọi việc để tiến hành sớm, như tôi đã nói càng trễ càng nguy hiểm.”
-“Vậy tỉ lệ thành công có cao không?”
Âu Vũ Hàn nghĩ ngợi rồi cất lời.
Robert Hiddleston không chần chừ ngay tức thời buông giọng:
-“10%”
-“10%? Thấp như vậy sao?”
Âu Vũ Hàn vừa nghe con số tròn trịa mà lại bé nhỏ từ Robert Hiddleston thì không tránh khỏi ngỡ ngàng, đôi mắt ưng mở to hết cỡ, đồng từ giãn rộng mà hỏi lại.
Bặt âm một hồi lâu Âu Vũ Hàn liền quay sang cô:
-“Hiểu Quân, hay chúng ta…không làm phẫu thuật nữa!”
Thừa đoán được phản ứng này của Vũ Hàn nên cô cũng không có gì gọi là bất ngờ, Hiểu Quân xoay người đối diện nhìn thẳng vào mắt Vũ Hàn nghiêm giọng:
-“Hàn! Em biết anh lo cho em nhưng đây là cơ hội sống sót duy nhất, không lẽ anh muốn em bị bệnh tật dày vò, nhìn em từ từ chết đi sao?”
-“Anh không.”
-“Không. Không thì phải cùng em chiến đấu với nó chứ. Hửm?”
Dường như hiểu được tâm trạng của cả hai thân ảnh trước mặt nên Robert Hiddleston cố gắng treo lên môi một nụ cười, ông từ tốn:
-“Thật ra không đáng sợ như hai cháu nghĩ, phẫu thuật thất bại cũng không phải sẽ để lại hậu quả không tốt cho bệnh nhân. Hơn nữa, tỉ lệ chỉ một lần phẫu thuật mà điều trị khỏi bệnh là rất thấp. Đừng quá căng thẳng!”
-“Cảm ơn bác Robert. Tất cả phải nhờ bác rồi! Mai chúng cháu sẽ đến.”
Huyết Hiểu Quân cũng gắng nở một nụ cười gượng gạo, bỏ lời khách sáo.
-“Không cần như vậy. Đó là trách nhiệm của tôi. Vả lại tôi với Quan Tri Tâm cũng không còn xa lạ nữa. Phải giúp Quan gia sớm có tiểu quý tử chứ.”
-“Cháu xin đặt toàn bộ niềm tin vào bác. Robert, giúp cháu!”
Đây là lần đầu tiên Hiểu Quân thấy người đàn ông lãnh khốc của mình chịu hạ người xin xỏ người khác một điều gì đó. Vì cô. Tất cả đều vì cô. Cái cúi đầu quý giá đó của Âu tổng cùng với chất run trong giọng nói khó lòng che giấu của anh đã khiến thâm tâm cô lay động, thật lòng đau xót.
Robert Hiddleston đã biết anh từ nhỏ nên cũng chẳng lạ lẫm gì khí phách hiên ngang, coi trời như bạn của Vũ Hàn. Cái cong lưng cúi mặt hiếm hoi này khiến ông quá đỗi bất ngờ, Robert Hiddleston vội vã đứng lên đỡ lấy hai vai Vũ Hàn mà kiên định:
-“Được. Nhớ nghỉ ngơi tốt. Ngày mai đến!”
-“Chúng cháu xin phép. Chào bác.”
Dứt lời cả hai cùng ra về nhưng cái lạ là sự ồn ào, nũng nịu khi ở bên cô hôm nay đã hoàn toàn biến mất, từ lúc lên xe đến giờ anh không cười cũng không hé môi lấy một lần. Biết được do đâu, Huyết Hiểu Quân liền dịu dàng đặt tay lên má anh nhỏ giọng:
-“Hàn ngốc, anh sao vậy?”
-“Anh không sao.”
Âu Vũ Hàn nắm lấy tay cô để lên mũi tham lam hít một hơi thật sâu đáp lời.
-“Lo sao?”
-“Không muốn cũng không được.”
Huyết Hiểu Quân cũng không nói thêm lời nào, một tay chống cằm đưa mắt nhìn ra cửa kính thì ngạc nhiên:
-“Ơ. Đây đâu phải đường về nhà?”
Đáp lại thái độ đó của cô, Âu Vũ Hàn chỉ cười trừ nhả ra một câu đầy bí ẩn:
-“Đưa em đến một nơi.”