• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc Rolls-Royce sang trọng dừng lại trước biệt thự Huyết gia. Huyết Hiểu Quân hôm nay thân trong chiếc quần tây âu màu be kết hợp tinh tế với áo sơ mi trắng cách điệu tạo nên một vẻ thuần khiết không cách nào miễn nhiễm được. Đeo chiếc kính râm bản to che gần nửa khuôn mặt hoàn mỹ, cô cùng Hoắc Châu Long uy lãnh bước vào, vừa nhìn thấy cô cả bốn con người đang ung dung nhâm nhi trà nóng, vui vẻ chuyện trò đã đờ người sững sốt. Huyết Huệ Đình cố làm ra vẻ bình tĩnh cất giọng:



-“Huyết Hiểu Quân cô còn đến đây làm gì?”



-“Không có tôn ti trật tự gì cả. Kết hôn cũng tự thân làm. Thật không ra thể thống mà.”



Lão bà bà họ Huyết cũng làm ra bộ mặt thanh cao buông lời trách móc. Huyết Hiểu Quân chỉ nhếch môi một cái tiến về phía sô pha vắt chéo chân tại vị tỏ vẻ không mấy bận tâm.



Đương nhiên Huyết Lợi cũng không thể im mồm bèn đưa mắt về phía Châu Long bên cạnh cô hoạt động:



-“Không đúng lắm. Chồng cháu chẳng phải là Chủ tịch của tập đoàn Khang Thịnh sao? Còn người này là…”



-“Là thế nào? Nói tiếp đi!”



Hiểu Quân đưa tay tháo chiếc kính đen xuống đặt nhẹ lên bàn, khoanh tay thản nhiên tựa lưng vào ghế hỏi lại.



-“Ba à. Có gì đâu phải bất ngờ. Chắc là bị anh ta đá rồi mới quay sang người khác. Đúng là loại phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ là gì mà.”



-“Hơ! Chị là đang tự vả vào mặt mình đó sao Huyết Huệ Đình? Ây ~ phải gọi là Emma mới đúng chứ nhỉ!”



-“Cô nói xằng bậy cái gì vậy hả?”



Bị gọi trúng đích danh nơi hộp đêm của mình Huyết Huệ Đình nhảy cẫng lên hoảng loạn.



-“Em nói vậy là có ý gì? Còn Emma là ai?”



Huyết Lợi Phàm khó hiểu lên tiếng nhìn cô.



-“Cái này phải hỏi lại em gái thân yêu của anh đi. Xem những chuyến lưu diễn xa mà cô ta nói là nơi ngoại thành, nước ngoài sang chảnh hay ở trong khách sạn, vũ trường?”



-“Hiểu Quân, có lẽ cháu không biết rồi. Diễn viên thì phải quay ở nhiều nơi. Không ngoại trừ những chỗ đó, cũng là chuyện thường tình mà.”



-“Đúng đó, cô có làm diễn viên khi nào đâu mà lên giọng chứ?”



-“Tôi thì làm gì có đủ trình độ để đóng những cảnh hầu rượu, rù quến, mồi chài đàn ông như chị được?”







-“Cô…đừng có mà đến đây xỉ nhục, vu khống tôi.”



-“Hiểu Quân em không được nói Huyết Huệ Đình như vậy.”



Hahaha



Trước những lời bênh vực dành cho ả ta Hiểu Quân không nhịn được mà bật cười to tạo nên một thanh âm khiến người ta lo sợ, rợn người.



-“Đáng thương. Thật sự đáng thương. Bao nhiêu năm hít thở khí trời rồi mà vẫn bị vẻ ngoài thùy mị, ngoan hiền này của cô ta lừa chứ?”



-“Cô có thôi đi không? Định làm loạn ở đây à? Nói cho cô biết Huyết gia không có đứa cháu vô lễ như cô.”



Bà nội cô giẫm mạnh gậy xuống nền tức giận.



-“Vậy phiền bà xem lại có nên nhận đứa cháu gái làm vấy bẩn, ô nhục thanh danh của họ Huyết kia luôn không?



Chỉ sợ số quần áo tôi thay từ trước đến giờ còn không đến một nửa số lần chị ta lên giường với đàn ông nữa kìa.”



Hiểu Quân càng nói giọng càng lạnh dần. Đôi mắt càng trở nên sắc bén, sâu xa khó lường.



-“Cô…”



-“Chuyện này là sao, Huyết Huệ Đình?”



-“Bà nội đừng…”



-“Thôi. Đủ rồi. Tôi không dư thời gian để xem bà dạy bảo con cháu.”



Không để Huyết Huệ Đình nói dứt câu Hiểu Quân đã mạnh lời cắt ngang. Cô đưa mắt sang Hoắc Châu Long. Hiểu ý Châu Long vung tay ném tệp giấy màu nâu sẫm lên bàn. Nhìn những gương mặt ngơ ngác kia Huyết Hiểu Quân lập tức treo lên môi một nụ cười khẩy không quên kèm theo câu nói đầy ẩn ý:



-“Tiếc là không có Cẩn Dụ ở đây nhỉ? Cũng không sao, gặp nhau sớm thôi.”



Huyết Lợi Phàm không đợi được nữa, nhanh chóng đến mở ra xem, lập tức bị đứng hình cô động, thấy biểu cảm lạ lẫm này toàn bộ cũng dịch thân giật lấy. Huyết Lợi mồ hôi nhễ nhại, hai tay run rẩy khi thấy tất cả bằng chứng phạm tội của mình đều nằm trước mặt.







-“Ba, chuyện này là sao?”



Huyết Huệ Đình đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Huyết Lợi đang ngồi xổm dưới đất.



Chưa để hồn hoàn lại xác cô còn thẳng tay ném chiếc máy ghi âm mini chứa đầy đủ lời thú tội của Sát Địch Giả hôm đó. Chứng cứ rõ ràng ông ta có chạy đằng trời cũng không cách nào chối được.



“Không phải con nói đó là tai nạn sao Huyết Lợi? Đó là em trai của con mà. Sao…sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?”



Bà nội cô cũng không giấu được tia bức xúc, giận dữ. Giọng run run, cây gậy trong tay cũng không giữ được vô thức để nó rơi tự do ra sàn.



-“Là…là ba hại chết chú sao?”



Huyết Lợi Phàm kiên nhẫn hỏi lại.



-“Cho tôi một lý do.”



Huyết Hiểu Quân đứng bật dậy bước đến túm lấy cổ áo Huyết Lợi đối diện với mình, đôi mắt chứa đầy sát khí ghim thẳng vào người hắn ta, gằn giọng. Đến cả một gã đàn ông như Huyết Lợi cũng phải e dè, run sợ:



-“Bác…bác…Hiểu Quân à bình tĩnh nghe bác nói…”



-“Tôi đang nghe.”



-“Thật ra…thật ra năm đó bác nợ bọn giang hồ một khoản tiền rất lớn không có khả năng chi trả, lương ở công ty không đủ để đóng lãi cho chúng nữa nên…”



-“Nên bác biển thủ tài sản công ty, nên bác rút ruột công quỹ của tập đoàn, nên bác bắt tay với người ngoài qua mặt ba tôi dẫn đến Huyết thị - tâm huyết một đời của ba tôi phá sản. Chỉ vì tiền thôi sao?”



-“Nếu…nếu bác không có tiền trả chúng sẽ gϊếŧ bác mất, con phải hiểu cho bác.”



-“Vậy bác có hiểu cho tôi? Huyết Lợi à, người đó là em trai cùng mẹ cùng cha cùng chảy chung dòng máu với ông đó. Nếu ông ấy còn sống chắc cũng không thể nào ngờ được người anh trai mà mình một lòng tin tưởng, đối xử trên cả tình thâm lại rắp tâm hãm hại, dồn mình vào bước đường cùng như vậy, cả tính mạng cũng bị ông tàn độc lấy đi.”



-"…"



-“Tại sao ông có thể nhẫn tâm vậy hả Huyết Lợi?”



Huyết Hiểu Quân không chịu được nữa trừng mắt quát lớn mạnh tay hất hắn ta ngã sõng soài trên sàn nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK