-“Chị dâu, chị sao vậy?”
Quan Tử Yên thấy Hiểu Quân ôm bụng, mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra khắp trán thì không khỏi hốt hoảng.
-“Chị không sao…chắc là lại đau dạ dày rồi.”
Quan Tử Yên nhìn cô phàn nàn:
-“Em đã bảo rồi, không ăn được cũng phải ăn. Mà chị chẳng chịu nghe lời chút nào cả.”
-“Cô có cần đến bệnh viện không?”
Trần Hạo Hiên nhìn vẻ mặt Hiểu Quân lo lắng.
Môi vừa mấp máy cô vừa khoát tay đứng bật dậy tiến về phía cầu thang:
-“Không sao. Tôi uống thuốc là được.”
-“Chị dâu, cẩn thận.”
Quan Tử Yên vừa la lên một tiếng mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía Huyết Hiểu Quân đang tựa người vào tay vịn cầu thang không còn chút sức lực, cũng may là Quan Tử Thành đang uống nước gần đó nên chạy đến kịp đỡ lấy tay cô. Mọi người cũng hối hả hỏi han:
-“Con sao vậy? Tiểu Quân.”
Bà Quan đưa tay thấm vài giọt mồ hôi rơi dọc theo bên má cô mà cất giọng.
-“Chị thấy trong người thế nào rồi?”
Quan Tử Yên cũng không chịu ngồi yên mà lập tức bỏ chân đi đến phụ Quan Tử Thành dìu cô lại ghế.
-“Không sao. Mọi người đừng bận tâm.”
Huyết Hiểu Quân đưa mắt quan sát một lượt những con người đang nhìn mình không rời thì khó khăn đáp lời, giọng yếu ớt.
Chợt cô quay sang Quan Tử Yên nhỏ tiếng:
-“Tử Yên, em lên phòng lấy giúp chị lọ thuốc có được không?”
-“Không vấn đề.”
Vừa nghe Huyết Hiểu Quân nhờ vả Quan Tử Yên đã không chút nấn ná mà lập tức giúp cô.
-“Như vậy có ổn không? Trông cô không được tốt.”
Lương Đại Nguyên cầm cốc cà phê bước ra ôn tồn.
-“Không sao thật mà. Uống thuốc là khỏi thôi. Mọi người đừng sao nhãn việc quan trọng.”
-“Nếu thấy tình hình tệ hơn con phải lập tức nói, không được giấu.”
-“Con biết rồi, thưa ba.”
Hiểu Quân cười nhẹ gật đầu nhìn Quan Tri Tâm.
-“Phải rồi. Thiếu tá Ngô, không phải tự nhiên anh muốn tập hợp chúng tôi lại chứ?”
-“Đương nhiên.”
Dứt lời Ngô Thời liền xoay lại nhìn người phía sau, ngắn gọn:
-“Trung sĩ Tạ.”
-“Có.”
Không hổ là người được huấn luyện chuyên nghiệp, tác phong làm việc cực kì chuẩn mực và nghiêm túc. Vừa nghe đến tên mình Tạ Hiện Dật ngay tức khắc cất giọng, mang sấp tài liệu trên tay đến cho từng người.
-“Trước mặt các vị là tiểu sử những chủ nhân của 9 chiếc xe cổ. Mời mọi người xem qua.”
-"…"
-“Theo như điều tra, hai chiếc đang trong tay của hai nhà sưu tầm xe cổ, đương nhiên không có gì đáng nghi vì vốn dĩ họ không phải người Ninh Quốc cũng không có can hệ gì với Âu thiếu gia. Có thể loại.”
-“Vẫn còn 7 con.”
Quan Tử Thành cùng động tác với mọi người lật xem kĩ từng thông tin rồi buông lời.
-“Một chiếc nữa mới được một họa sĩ tự do mua lại từ xưởng xe cổ vào đúng lúc xảy ra tại nạn. Nên không thể đặt vào trường hợp nghi vấn.”
-“Họa sĩ tự do sao? Một nghề rong ruổi rày đây mai đó vậy mua xe cổ để làm gì?” Quan Tử Yên thắc mắc.
-“Có thể để thuận lợi di chuyển cùng với các dụng cụ cần thiết phục vụ cho công việc của họ.”
-“Không đâu. Nếu muốn ngao du, ngắm trời xem đất, đặt chân đến nhiều nơi như vậy thì xe cổ không phải là lựa chọn phù hợp. Có thể là chỉ để làm nhân vật chính trong tác phẩm của họ.”
-“Cái này thì tôi đồng ý với Tử Thành.”
Lương Đại Nguyên chăm chú nghe Quan Tử Thành phản bác ý kiến Hạo Hiên thì lập tức lên tiếng.
-“Không phải thuê sẽ tốt hơn sao? Cần gì chi mạnh tay vậy chứ?”
Tử Yên bĩu môi.
Trần Hạo Hiên cũng không nói gì chỉ nhún vai một cái tỏ vẻ đồng tình rồi nghe tiếp.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Bát thuốc này của anh, cầm lấy.”
Tào Phiên hai tay bưng hai bát thuốc nghi ngút khói một lưng một đầy đưa cho Trạch Dương.
Vừa nhìn thấy Trạch Dương đã nhăn nhó mặt mày, cuộc đời anh ghét nhất là mùi bệnh viện và mùi thuốc, với Trạch Dương nó còn đáng sợ hơn mùi của đậu phụ thối mà anh ngửi hằng ngày từ tiệm đậu phụ cạnh nhà nữa.
-“Sao của tôi lại nhiều hơn?”
-“Anh tỉnh hay anh hôn mê?”
Tào Phiên vừa thổi thuốc đút cho Vũ Hàn vừa nhàn nhạt hỏi lại không thèm nhìn Trạch Dương lấy một cái.
-“Đắng chết được.”
-“Thuốc đắng dã tật.”
-“Bệnh tật gì chứ. Tôi khỏe rồi. Cô xem.”
“Aaa”
Trạch Dương miệng thì nói tay lại không ngừng vỗ vào vết thương khiến anh đau điếng cả người la lớn.
Tào Phiên vẫn không chút bận tâm nhìn chằm chặp vào người đàn ông vạm vỡ, ngũ quan tinh tế đang nằm trước mặt mà trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Phải thừa nhận một điều là sức hút người của Vũ Hàn thật đáng nể dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Không thua kém gì những bông hoa tỏa hương sắc dụ hoặc bầy ong vậy. Mặc trán quấn băng trắng, chân bị bó thành một khối, toàn thân chi chít các vết thương lớn nhỏ nhưng vẫn không làm giảm bớt được khí chất hơn người cùng với vẻ soái ca vốn có của mình. Đây có thể sẽ được xếp vào trọng tội đó nha!
“Ọe”
Mắt nhắm chặt, một tay bịt mũi một tay nâng chén thuốc cho hết vào miệng, có lẽ đây là việc can đảm nhất mà Trạch Dương không tin trong cuộc đời mình sẽ làm được.
“Suỵt”
Đột ngột Tào Phiên buông bát thuốc trên tay đưa ngón trỏ lên chắn môi ra hiệu cho Trạch Dương im lặng. Quả nhiên bên ngoài có người. Không cần nói gì Trạch Dương đã nhanh chóng lẻn vào một góc khuất nín thinh thít.
-“Tào Phiên, em có ở nhà không?”
Giọng của một người đàn ông vọng vào, Tào Phiên lấy lại vẻ bình tĩnh từ từ bước ra, thân thể nhỏ bé kia vừa lọt ra ngoài đã nhanh thoăn thoắt đóng cánh cửa lại.
-“A Phổ, anh tìm tôi có việc gì?”
-“Vào nhà rồi nói.”
-“Ây ~ không được.”
A Phổ vừa đặt chân lên một bước đã bị Tào Phiên cản lại, thấy hành động này hắn ta không thể không nghi ngờ:
-“Sao vậy? Bình thường tôi vẫn vào mà. Hay em giấu ai trong đó sao?”
Lời nói đùa của hắn ta khiến cho Tào Phiên một phen hốt hoảng, lắp bắp:
-“Anh đừng nói bậy kẻo…chủ quản làng nghe thấy thì phiền phức lắm.”
-“Vậy thì vào thôi.”
-“Nè. Đứng lại. Anh…anh trưởng đang chữa bệnh trong đó không tiện vào.”
Không kịp nghĩ ra lý do gì nên Tào Phiên đành nói bừa. Nhưng A Phổ vẫn nằng nặc đòi vào cho được:
-“Em sao vậy? Tôi vẫn hay cùng đi hái thuốc rồi phụ anh trưởng một tay mà, có gì không tiện?”
-“Nhưng mà…người trong đó là nữ, bệnh không phải đơn thuần. Anh không vào được.”
-“Là ai vậy?”
-“Tiều Mặc.”
Phóng lao phải theo lao. Tào Phiên đành nói đại một cái tên của cô thôn nữ trong làng để qua được kiếp nạn này.
Nghe được cụ thể A Phổ mới chịu xoay người rời đi. Lúc này cả Tào Phiên và Trạch Dương mới vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.