• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2 tháng sau



Tại cửa hàng áo cưới nổi tiếng nhất nước Ninh - FUNHI.



-“Wow! Chị dâu, rất đẹp à nha!”



Huyết Hiểu Quân thân trong chiếc váy cưới được đặt may riêng thanh nhã bước ra làm cho tất cả các nhân viên đều trầm trồ mắt chữ A, mồm chữ O hết lời ngợi khen, Âu Vũ Hàn cũng lập tức buông bỏ quyển tạp chí trong tay mà từng bước tiến lại gần, đưa đôi mắt sắc sảo nghiệm thu một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, đột nhiên anh lại nheo nheo mi tâm, tay chống cằm gương mặt ra vẻ đăm chiêu.



Rất tinh ý, vừa quan sát thấy sự khác thường trong biểu cảm của đại thiếu gia nhà chúng ta cô chủ Đới Tuyên Nhi đã nhanh chóng cất giọng:



-“Âu tổng, anh có gì không hài lòng sao?”



Vũ Hàn vẫn nghiền ngẫm ngắm nhìn, kéo một hơi dài rồi mới buông ra tròn câu:



-“Ừm ~ cô xem, có phải phần eo quá chật rồi hay không? Như vậy Hiểu Quân sẽ cảm thấy không được thoải mái.”



Âu Vũ Hàn vừa nói vừa chỉ về phía cô, mọi người lập tức hướng ánh mắt theo tay anh mà quan sát rồi lại nhìn người bên cạnh trầm ngâm.



Quan Tử Yên liền cận mặt chăm chú:



-“Không phải chứ? Anh xem rất vừa vặn mà!”



Đới Tuyên Nhi không thể đứng yên liền cất bước đến kiểm tra, Âu Vũ Hàn lại tiếp tục:



-“Vòng 2 của cô ấy là 48cm nhưng chiếc váy này lại quá suýt sao, cô may là 48.5cm có đúng không?”



Đới Tuyên Nhi nhìn Huyết Hiểu Quân không tránh khỏi ngạc nhiên mà vô thức đáp lời:



-“Đúng vậy! Sao anh biết?”



Âu Vũ Hàn ngay tức khắc lắc đầu:



-“Không được, phải mặc trong nhiều giờ liền…thêm đi! 49cm.”



“Cái gì? CEO Khang Thịnh mà mặc cả đến vậy sao chứ?”



Đới Tuyên Nhi tâm can gào thét nhưng biết sao được khách hàng là thượng đế mà. Vả lại ai bảo cô là bạn tốt của Hiểu Quân làm gì cơ chứ?



-“Được. Tôi sẽ sửa lại ngay.”



-“Khoan đã!”



Hai nhân viên nữ nâng váy cho Hiểu Quân xoay người bước vào trong thì giọng nói lãnh đạm của anh lại vang lên, cô ngoảnh mặt hơi cau mày:



-“Sao vậy Hàn?”



-“Phần ngực xẻ quá sâu, tôi không muốn những gã đàn ông kia nhìn ngắm người phụ nữ của mình. Phiền cô Đới!”



Vừa nghe đề nghị của anh mà tất cả đều lắc đầu thở dài, người chồng vừa lo lắng cho từng tiểu tiết, muốn vợ mình đẹp nhất, tỏa sáng nhất nhưng lại sợ người khác chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp đó quả thật là có một không ai. Hàng hiếm à nha!



-“Có vấn đề gì Âu tổng đại nhân dặn dò luôn thể đi ạ!”







Huyết Hiểu Quân mỉm môi cười như không cười lảnh lót. Thấy vẻ mặt chẳng mấy cảm xúc của cô anh mới gật đầu mà tha cho Đới Tuyên Nhi.



-“Bó tay với anh luôn đó Vũ Hàn!”



Quan Tử Yên phàn nàn.



-“Phải rồi. Đới Tuyên Nhi!”



Sau khi thay đồ xong, Hiểu Quân mới lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp được thiết kế kì công, vô cùng độc đáo nhưng không kém phần sang trọng đưa cho Đới Tuyên Nhi. Khóe môi cong lên tạo thành một đường nét hoàn hảo:



-“Nhất định phải đến nha!”



Tuyên Nhi với tay nhận lấy tươi tắn:



-“Chắc chắn không thể vắng.”



Còn đang thả mình vào cuộc trò chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Quan Tử Yên reo lên, vừa nhấc máy Tử Yên đã biến sắc ít nhiều, trở nên lắp bắp. Thấy vẻ lạ thường này Huyết Hiểu Quân liền cất giọng:



-“Có chuyện gì vậy?”



-“Hạo Hiên…anh ấy…”



-“Hạo Hiên thế nào?”



Hiểu Quân khẩn trương.



-“Hạo Hiên bị bắt rồi!”



Tử Yên mặt lúc trắng lúc xanh ngồi sụp xuống ghế thất thần.



-“Vậy…hiện tại anh ấy ở đâu?”



-“Bị nhốt ở Vũ bang. Đúng rồi em phải đến đó, em phải đến đó ngay mới được.”



Bỏ lại một câu, Quan Tử Yên không nghi ngờ mà vội vã lên xe lái đi, bỏ lại cô ngơ ngác đứng nhìn. Như nhìn ra được khúc mắc gì đó Hiểu Quân liền thắc mắc:



-“Hàn, kẻ nào ngốc đến độ bắt cóc phó bang ngay tại căn cứ rồi lại trói tại đó luôn vậy?”



Âu Vũ Hàn nở một nụ cười đầy ẩn ý:



-“Trần Hạo Hiên bắt Lagan a.”



Dứt lời anh nắm tay Hiểu Quân một hướng theo sau Quan Tử Yên.



Chiếc ô tô hung hăng càng quét trên đường không mấy chốc đã đến được Vũ bang. Quan Tử Yên không đợi được nữa vội vàng tung cửa chạy vào trong. Vừa đến tấm chắn thép kiên cố đã bị hai tên lính canh trùm kín mặt ngăn cản. Cô không còn nghĩ được gì nữa lập tức trừng mắt quát lớn:



-“Trần Hạo Hiên ở đâu?”



Một giọng cười giòn giã từ trong vọng ra, cánh cửa cũng dần dần hạ xuống tên cầm đầu giấu mặt xoay lưng trực diện với Tử Yên lạnh lẽo:







-“Theo tôi!”



Khi đến đây vốn nuôi một chút nghi ngờ vì thuộc hạ của anh đều được trải qua huấn luyện khắc nghiệt vậy tại sao lại để xảy ra chuyện lớn này được chứ? Nhưng chẳng có nhiều thời gian để tính toán Quan Tử Yên đành phải liều lĩnh nhấc chân đi theo. Qua mấy lớp bảo vệ cuối cùng hắn dừng lại trước một căn phòng rộng lớn mà bên trong chỉ chứa duy nhất một chiếc máy vi tính đặt ở chính tâm. Quan Tử Yên khó hiểu:



-“Muốn sao đây?”



-“Có một hệ thống cần cô xâm nhập. Nếu được cô sẽ gặp người cô muốn.”



-“Cho tôi thấy anh ấy!”



Quan Tử Yên cả gan yêu cầu. Tuy nhiên gã đàn ông bí ẩn kia cũng chỉ nhếch mép một cái rồi lớn tiếng:



-“Lôi ra đây!”



Nhanh chóng Hạo Hiên hai tay bị vòng ra sau trói chặt vào ghế, hơi thở yếu ớt, đứt quãng:



-“Tử Yên…em đến rồi sao?”



-“Hạo Hiên…”



Vừa vung chân định chạy đến nhưng chóng đã bị ngăn cản, cô cố gắng nhả ra hai chữ không hơn không kém:



-“Đợi em!”



Tử Yên đặt mông xuống hít thở sâu bắt đầu vào việc, những ngón tay thoăn thoắt của cô điệu nghệ lả lướt trên phím máy. Chẳng bao lâu đã thành công. Thanh âm vừa phát ra, trên màn hình tức thời hiện lên dòng chữ được ghép nối bằng hình ảnh của cả hai: “Lấy anh nha!”



Còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hạo Hiên đã cười tươi rói đứng bật dậy rũ bỏ sợi dây thừng buột hờ giả diễn, chỉnh trang lại quần áo, đón bó hoa to đùng từ tên giấu mặt Kịch Lữ, lấy từ trong ra một chiếc hộp đen vuông vắn, nghiêm túc quỳ xuống trước Tử Yên:



-“Hệ thống nào em cũng có thể phá vỡ vậy chẳng hay em có lòng hảo tâm giúp anh phá vỡ lời nguyền chăn đơn gối chiếc hay không?”



-“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”



Âu Vũ Hàn và cô đã kịp đến để chứng kiến toàn bộ, hai người cùng tất cả lính chiến của anh hô to phía sau.



Quan Tử Yên cảm động vô cùng, đưa tay về phía trước mà buông lời:



-“Không chỉ lời nguyền, em sẽ phá hủy luôn cái mác đào hoa đa tình của Trần thiếu gia đây!”



Hạo Hiên vừa nghe câu trả lời của Quan Tử Yên mà nhảy cẫng lên mừng rỡ, vội vã đeo nhẫn cho Tử Yên, ôm chầm cô vào lòng mà không ngại ngần đặt lên đôi môi đỏ mọng ấy một nụ hôn rất rất sâu. Khiến ai nấy ở đây đều ngượng cứng người xoay đi. Vũ Hàn nào chịu thua hắng giọng nhìn Huyết Hiểu Quân:



-“Vợ à! Anh cũng muốn a.”



-“Chồng em đâu thể học hư như vậy được. Muốn gì cũng phải kín đáo chứ!”



Hiểu Quân nựng má anh âu yếm.



Màn kết hợp diễn xuất của hai vợ chồng nhà này khiến cho ai kia đỏ hết cả mặt, toàn bộ cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng đến độ chảy cả nước mắt.



Quan Tử Yên vẫn không quên tức giận đấm liên hồi vào ngực Hạo Hiên:



-“Chỉ giỏi bày trò làm người ta lo thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK