Đoạn chuyện cũ này phát sinh từ mấy năm trước.
Tương truyền Chu viên có một tòa kiếm trì, trong kiếm trì có vô số danh kiếm năm xưa.
Truyền thuyết đúng là sự thật, Trần Trường Sinh phát hiện kiếm trì ở Chu viên, sau đó đem vô số thanh danh kiếm mang về thế giới này.
Danh kiếm có truyền thừa như Trai kiếm được hắn dùng danh nghĩa của Ly cung đưa về tông phái sơn môn cũ của mình, nhưng vẫn còn lại rất nhiều thanh kiếm.
Cho nên trong một đêm vô cùng bình thường khác, Quốc Giáo học viện tiến hành một lần đại hội chia của.
Hiên Viên Phá nhận được Sơn Hải kiếm, Chiết Tụ giữ Ma Soái kỳ kiếm, Lạc Lạc chiếm được lễ vật tốt hơn, sau đó Tô Mặc Ngu lấy một thanh tên là Ngu Mỹ Nhân hoa kiếm, thậm chí ngay cả Mạc Vũ cũng từ chỗ của Trần Trường Sinh nhận được thanh Việt Nữ kiếm.
Đường Tam Thập Lục không đổi kiếm, bởi vì Vấn Thủy kiếm của hắn cũng là một đời danh kiếm, đồng thời còn tượng trưng cho cả Đường gia.
Không ai biết, thật ra thì hắn cũng lấy không ít kiếm của Trần Trường Sinh. Chẳng qua hắn không mang theo thanh kiếm kia trên người, mà cắm vào trong thụ động của một gốc cổ hòe vắng vẻ u tĩnh sâu trong rừng cây, sau đó cực kỳ cẩn thận dùng lá rụng cùng bùn đất để ngụy trang.
Trần Trường Sinh không rõ hắn muốn làm gì.
Đường Tam Thập Lục nói đây là nuôi kiếm.
Mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau, một học sinh vóc dáng thấp nhỏ xuất thân bần hàn sau khi bị bạn học khi dễ, trong một sáng sớm bình thường không có gì lạ tại khúc quanh hành lang chợt nghe được một khúc dân ca Đông Nam, không cầm được lòng khóc một hồi lao vào rừng cây nhỏ không ngừng đấm cây, lấy thống khổ thân thể đổi lấy sự an ủi tinh thần, chợt phát hiện trong thụ động của cổ thụ bỗng nhiên có một thanh danh kiếm đời trước, trên thân kiếm còn có một luồng kiếm ý, nhất thời bị kích thích mở rộng u phủ khí khiếu đốt người. . .
Đoạn trên chính là miêu tả của Đường Tam Thập Lục lúc ấy.
Hắn cho là chuyện mình làm này sẽ trở thành truyền thuyết của Quốc Giáo học viện mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau.
Hắn không ngờ tới chỉ mấy năm sau, thanh kiếm này đã gặp lại ánh mặt trời, hơn nữa một lần nữa trở về trong tay của Trần Trường Sinh.
Hắn thậm chí còn quên mất sự tồn tại của thanh kiếm này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chính là thanh kiếm này, trong thời khắc nguy hiểm nhất, đã cứu vãn sinh mệnh của Trần Trường Sinh.
Điều này cũng sẽ quyết định kết quả Quốc Giáo mới cũ chi tranh cùng triều đình chi tranh, quyết định hướng đi của đại lục mấy năm sau.
Nói một cách khác, cả lịch sử đều theo đó mà thay đổi.
Đây cũng là nhờ hắn năm đó ở nơi này cất giấu một thanh kiếm.
Hắn còn nhớ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là kiếm này do hắn giấu ở chỗ này .
Thế nào gọi là nhất ẩm nhất trác, đều có định số?
Thế nào gọi là thảo xà hôi tuyến, kéo dài ngàn dặm?
Hí khúc Liên Hoa Lạc cũng có thâm ý, làm gì có quân cờ nào được đặt vu vơ!
Đường Tam Thập Lục càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng sung sướng, tiếng cười càng lúc càng lớn, vẻ mặt càng lúc càng lớn lối.
Trần Trường Sinh suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này, hơi giật mình, không khỏi thực sự cảm khái.
Loại cảm giác như vận mệnh sắp đặt như này, giống như đoạn thời gian đã mất lần nữa được hiện ra.
Nhưng đám người Vương Chi Sách không biết đoạn thời gian này, cũng không biết câu chuyện kia, cho nên bọn họ không hiểu vì sao Đường Tam Thập Lục lại bật cười.
Đối với Thương Hành Chu mà nói, nụ cười của Trần Trường Sinh còn ghê tởm hơn so với thanh kiếm kia.
"Chỉ bằng một thanh tú kiếm, đã muốn thay đổi hết thảy hay sao?"
Hắn nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói.
Màu mắt của hắn rất nhạt, giống như băng mới vừa ngưng kết.
Tại chỗ sâu nhất trong tròng mắt của hắn, có một viên hỏa tinh đang thiêu đốt.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong rừng cây dâng lên một trận gió lớn.
Lửa mượn gió mà lên, cực kỳ nhanh chóng mà bốc cháy, trong nháy mắt từ đáy tròng mắt đã đi tới bên ngoài.
Ánh mắt nhàn nhạt của hắn đột nhiên biến thành màu sắc như nham tương, nhìn cực kỳ khủng bố, nóng bỏng đến chí cực.
Gió lớn phiêu diêu bay lên, đem tầng mây trên bầu trời của Quốc Giáo học viện xua tan toàn bộ, mơ hồ có thể thấy một cái chấm đen cũng theo đó ẩn đi.
Tầng mây tan biến, lộ ra hình dáng mặt trời.
Một đạo khí tức từ trong bầu trời rơi xuống, chính xác hơn là theo ánh mặt trời rơi vào trên người của Thương Hành Chu.
Đạo khí tức này không ngưng đọng tinh khiết, mà có chút pha tạp, nhưng không ảnh hưởng tới sự cường đại của nó, chẳng qua tăng thêm mấy phần ý vị dữ dằn.
Theo đạo khí này tức đi đến, chút ít tuyết đọng trên mặt đất rừng cây trong nháy mắt hòa tan.
Quốc Giáo học viện nhiệt độ tựa như tăng cao rất nhiều.
Thương Hành Chu còn đứng ở chỗ ban đầu, nhưng phảng phất đã đi tới trong bầu trời.
Thân ảnh của hắn lộ vẻ vô cùng cao lớn, làm cho người ta cảm giác như nhét đầy thiên địa.
Ở trong mắt của đám người Từ Hữu Dung phía xa, hắn biến thành một ngọn núi lớn hiểm trở nhất thế gian.
Ở trong mắt Trần Trường Sinh ngay bên cạnh, lại giống như Bạch Hổ che đậy nửa phiến thiên không mình từng nhìn thấy trong Bạch Đế thành.
Lúc ấy hắn chứng kiến chính là thần hồn của Bạch Đế, lúc này nhìn thấy lại là bản thân Thương Hành Chu.
Giọt nước đột nhiên bốc hơi, hơi nước trong nháy mắt tan biến, lá rụng trong sương thảo khô vàng bắt đầu khô quắt.
Đạo khí tức dữ dằn mà nóng bỏng kia đến từ mặt trời, cũng tới từ trong thân thể Thương Hành Chu, ở trong ngoài gặp gỡ.
Oanh một tiếng, đạo y của Thương Hành Chu bắt đầu thiêu đốt, hai ống tay áo biến thành vô số hồ điệp bay đi, lộ ra hai cánh tay trần.
Toàn bộ tay đạo bào đốt cháy thành tro, lỗ hổng phía trên bị Trần Trường Sinh sử dụng kiếm lưu lại tự nhiên cũng không thấy nữa.
Thương Hành Chu dùng hai tay nắm kiếm, trên cánh tay da thịt nổi lên, như buồm bị gió thổi căng, như đúc bằng sắt cứng, nhìn qua có một loại cảm giác phi chân thật, nhưng lại như tồn tại chân thật nhất, có lực lượng sinh mệnh tươi sống nhất.
Trong thời gian rất ngắn, hắn tựa như trẻ lại mấy trăm tuổi.
Hắn đi về phía Trần Trường Sinh, tuyệt không giống một cái lão nhân.
. . .
. . .
Khi tầng mây tan biến, ánh mặt trời rơi xuống, Quốc Giáo học viện sáng lên, Từ Hữu Dung đã nghĩ đến một loại khả năng.
Nàng vẻ mặt khẽ biến, nhưng không hề dịch chuyển, bởi vì trong tay Trần Trường Sinh có kiếm, cũng bởi vì Vương Chi Sách ở đây.
Rất rõ ràng, Vương Chi Sách đã biết bí mật kia từ trước, cho nên không có chút động dung.
Có lẽ đối với mấy lão nhân năm đó mà nói, đây vốn không phải là bí mật.
Dư Nhân vịn quải đứng bên cạnh bàn, tầm mắt xuyên qua tóc đen xuyên qua tường gãy rơi vào chỗ sâu trong rừng cây, không biết suy nghĩ điều gì.
Đường Tam Thập Lục đã không còn cười nữa, khiếp sợ không cách nào nói thành lời , nghĩ thầm sao có thể như thế được?
. . .
. . .
"Phần Nhật quyết?"
"Phần Nhật quyết!"
"Là ai đang dùng Phần Nhật quyết! Làm sao lại bá đạo chính tông như thế! Là ai!"
Quốc Giáo học viện khí tức biến hóa, đã truyền đến trong Bách Hoa hạng, tạo thành vô số tiếng hô đầy khiếp sợ.
Hơn mười vị Vương gia Trần gia càng vô cùng giật mình, cho đến khi bọn họ nhớ ra Trần Trường Sinh cũng họ Trần, mới an tĩnh chút ít.
Bọn họ chưa từng coi Trần Trường Sinh là người thân của mình, nhưng Trần Trường Sinh dù sao cũng có hoàng tộc huyết mạch, trong suy nghĩ của bọn hắn, Trần Trường Sinh có thể học được Phần Nhật quyết cũng không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng, bởi vì bọn họ không biết, thời điểm Trần Trường Sinh còn đang trong bụng mẹ, mệnh luân đã bị phá hủy rồi.
Trung Sơn Vương biết được bí mật này, cho nên sắc mặt của hắn có chút âm trầm, càng không rõ nguyên nhân.
Tương Vương mở mắt, hỏa tinh sâu nhất trong tròng mắt chợt lóe lên rồi biến mất, không thiêu đốt mà nhanh chóng quy về tịch diệt.
Hắn biết không phải Trần Trường Sinh, vậy chỉ có thể là Thương Hành Chu.
Vấn đề là Thương Hành Chu không phải là hoàng tộc, làm sao có thể luyện thành Phần Nhật quyết?
Thương Hành Chu cùng Thái Tông Hoàng Đế rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Bỗng nhiên, trong mắt Tương Vương hiện lên vẻ tàn khốc, quát lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Quốc Giáo học viện trước cửa vang lên vô số thanh âm kim khí ma sát, thanh âm thánh quang nỏ lên dây.
Không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng khẩn trương.
Bởi vì ngay thời khắc tầng mây tan biến , ánh mặt trời rơi xuống, Vương Phá làm một động tác.
—— nhíu mày.