Phong Lâm các đã sập mất một nửa, khắp nơi đều là tường đổ cửa nát.
Ánh sáng rơi xuống, bị đám mây mỏng dần dần bay trở về cùng hàng hồng phong cao lớn ngăn cách, trở nên có chút ảm đạm.
Ánh sáng ảm đạm, bị hơn ngàn thanh kiếm không ngừng chiết xạ, không trở nên rực rỡ, mà rất giống vằn nước.
Trần Trường Sinh buông tay, thanh đoản kiếm ẩn dấu nhiều năm ở dưới chậu hoa bỗng bay đi, hợp vào mưa kiếm trong bầu trời.
Hắn tận tay từ trên không trung hái xuống một thanh kiếm, giống như ở trên một cái cây chín mọng hái xuống một trái chín.
Thanh kiếm kia cũng rất ngắn, nhưng vô cùng sáng ngời, lộ vẻ vô cùng sắc bén, chính là Vô Cấu.
Mộc kế đã bị cắt thành hai khúc, không biết rơi ở nơi nào.
Tàng Phong vỏ kiếm rơi ở dưới chân Thương Hành Chu.
Vỏ kiếm này tên là Tàng Phong, là trọng bảo của Ly cung năm đó, Trần Trường Sinh sau khi rời Tây Trữ trấn vẫn luôn mang theo bên người.
Lúc đầu đây có thể chỉ là một hành động tình cờ của Thương Hành Chu, nhưng hôm nay cuối cùng trở thành thủ đoạn ẩn dấu khó có thể tin.
Lúc mới khai chiến, hắn đã đem Tàng Phong vỏ kiếm từ trong tay Trần Trường Sinh chiếm tới.
Tàng Phong vỏ kiếm ngăn cách thần thức của Trần Trường Sinh, để cho hắn không cách nào triệu hồi kiếm nữa.
Hắn lâm vào tuyệt cảnh, thậm chí có thể nói là tử địa.
Nhưng sau đó hắn ở Quốc Giáo học viện lần lượt tìm ra rất nhiều kiếm, những thanh kiếm này đều có kiếm ý.
Vỏ kiếm có thể ngăn cách được thần thức của hắn, nhưng chẳng biết tại sao, lại không thể hoàn toàn ngăn cách kiếm ý.
Kiếm ý chính là ý tứ của kiếm.
Kiếm có ý tứ là triệu hoán, là sóng vai, là giải y, là đồng bào.
Đến đây, vỏ kiếm không còn cách nào ngăn cản được kiếm rời đi, mặc dù nó tên là Tàng Phong.
Bởi vì kiếm ý này đã phong mang tất lộ.
...
...
Tương Vương hai mắt đã đỏ lên, không biết có phải là vì vụn gỗ từ Quốc Giáo học viện bay ra gây họa hay không.
Cũng có thể bởi vì cách tường viện thật dầy , hắn thấy được kiếm ý phong mang tất lộ.
Hắn nâng ống tay áo xoa xoa mắt, bỗng nhiên xoay người đi tới ngoài Bách Hoa hạng, tạo thành một mảnh kinh động.
Vương Phá liếc nhìn hắn một cái, cũng không đi theo.
Không bao lâu sau, thân ảnh của Tương Vương xuất hiện tại Nại Hà kiều.
Mùa đông đã qua, vạn vật hồi phục, ý xuân buông xuống, Lạc Thủy đã hòa tan, mang theo chút ít vụn băng chậm rãi xuôi dòng.
Hai hàng nước mắt từ trên gương mặt của Tương Vương rơi xuống.
Mặt của hắn rất tròn rất lớn, cho nên hình ảnh này nhìn có chút tức cười, cũng không có vẻ bi thương.
Đứng ở bên cạnh hắn là một vị lão nhân đầu tóc hoa râm, mặt giống như trước rất tròn rất lớn, nhìn cũng có chút tức cười, cũng có thể nói là cực kỳ hài hước.
Lão nhân này tên là Tào Vân Bình, là cháu ngoại trai của Thiên Cơ lão nhân, cũng đã từng là Bát Phương Phong Vũ. Hơn trăm năm trước, hắn thua ở dưới kiếm của Tô Ly, quá mức bi phẫn, hắn không để ý tới Thiên Cơ lão nhân cùng Thiên Hải Thánh Hậu khuyên can, phế bỏ một thân công pháp tu hành lại từ đầu, kết quả đã tẩu hỏa nhập ma, đại não có vấn đề.
Những năm qua Tào Vân Bình rất ít xuất hiện trước mặt người khác.
Chỉ có rất ít người biết được, Trần Trường Sinh ở trên đường đi tới Bạch Đế thành đã từng gặp hắn.
Hắn vốn dĩ nhận lời mời của một vị đương quyền để đi làm khó Trần Trường Sinh, kết quả lại bị Trần Trường Sinh thuyết phục, lấy Nhân tộc đại cục làm trọng.
Sau đó hắn ở trên Tây Hải giết chết Mục Tửu Thi.
Đúng vậy, vị cường giả thần thánh lĩnh vực này tu vi đã phục hồi, thậm chí còn hơn năm đó.
Về phần trí thức, cũng không ai biết hắn thật sự là ngây thơ như tiểu hài tử, hay chỉ là hắn giả bộ ngây thơ.
Chỉ là vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện tại kinh đô, lại ở bên bờ Lạc Thủy cùng Tương Vương gặp gỡ?
Chẳng lẽ người ban đầu mời hắn đi làm khó Trần Trường Sinh chính là Tương Vương ư?
"Tại sao ngươi lại khóc chứ?"
Tào Vân Bình nhìn Tương Vương, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Bởi vì không có ai chịu cho ngươi kẹo ăn ư?"
Không đợi Tương Vương trả lời, hắn dùng tốc độ rất nhanh bổ sung: "Từ Hữu Dung chỉ cho ta một túi kẹo, ta cũng không thể chia cho ngươi được."
Hai câu nói rất đơn giản, có vẻ khả ái hoặc là nói đáng thương như trẻ nhỏ, nhưng đã tiết lộ đầy đủ tin tức.
Nếu như nói đó là điều kiện đàm phán, cũng có thể nói là đã rất rõ ràng.
Tương Vương lấy khăn tay lau nước mắt, cảm khái nói: "Ta đau lòng là bởi vì Đạo Tôn đại nhân sẽ thua, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở."
Nghe lời này, Tào Vân Bình ngây người, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, ngây thơ nói: "Ngươi đúng là một tên lường gạt, làm sao có thể như vậy được."
Đúng vậy, Thương Hành Chu không có bất kỳ đạo lý nào để thất bại trong tay của Trần Trường Sinh, song phương cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Nhưng trận đối chiến giữa cặp thầy trò này, từ mới bắt đầu đã có điều kiện tiên quyết, đó chính là Thương Hành Chu muốn đem cảnh giới của mình áp chế ở dưới thần thánh lĩnh vực.
Một người có một tòa Nam Khê trai kiếm trận, hiện tại Trần Trường Sinh, có thể cũng coi là người mạnh nhất dưới thần thánh lĩnh vực, kể cả Ma Quân cùng Thu Sơn Quân đều không phải là đối thủ của hắn. Cho dù nhìn lại lịch sử tu đạo vài ngàn năm, có lẽ cũng rất khó tìm được ai trước lúc đột phá thần thánh lĩnh vực có thực lực mạnh như hắn.
Tương Vương cách tường viện nhìn thoáng qua, đã bắt đầu rơi lệ, bởi vì hắn thấy được kiếm ý này, cũng thật sự có chút thất vọng.
Thương Hành Chu xem ra sẽ phải thua.
...
...
Phong Lâm các rất an tĩnh.
Quốc Giáo học viện rất an tĩnh.
Gió phất qua mặt hồ cùng phong lâm, đi xuyên qua Phong Lâm các đã bị phá hủy, bị chút ít kiếm trong bầu trời cắt vụn, sau đó một lần nữa khép lại, phát ra thanh âm rất phức tạp.
Có chút thanh âm giống như nức nở, có chút thanh âm giống như oán trách.
"Ta sẽ không thua bởi ngươi."
Thương Hành Chu nói với Trần Trường Sinh: "Ngươi là do ta dạy dỗ."
Đây chính là đạo lý, hoặc là lí lẽ của hắn.
Ta sẽ không thua bởi ngươi, những lời này thật ra chính là ta không thể thua bởi ngươi.
Thương Hành Chu bước về phía trước một bước, nói một chữ.
Chữ này nghe rất đơn giản, chỉ là một đơn âm tiết.
Nhưng sau khi chữ này được nghe thấy, mới lộ ra diện mục chân thật, hiện ra âm điệu chập chùng vô cùng phiền phức.
Ở trong thời gian cực ngắn, phảng phất hàm chứa vô cùng vô tận tin tức.
Đây không phải là tiếng nói của loài người, mà là văn minh đến từ viễn cổ lưu lại, là thế giới trí tuệ mỹ lệ như Tinh hải khó có thể hình dung.
Đạo y màu xanh theo gió mà khiêu vũ, long ngâm theo đó vang lên, vang dội cả Quốc Giáo học viện.
Con ngươi Thương Hành Chu trở nên tái nhợt, như quỷ như thần.
Một đạo khí tức tang thương khó có thể tưởng tượng hướng về Trần Trường Sinh cùng với mưa kiếm trong bầu trời cuốn tới.
Trần Trường Sinh quan sát ánh mắt của Thương Hành Chu, bỗng nhiên cũng nói một chữ.
Chữ kia cũng là một đơn âm tiết, nhưng giống như trước quái phục phức tạp, căn bản không cách nào hiểu, sâu thẳm tới cực điểm.
Thiên không cao cao bị mây mù một lần nữa bao trùm, mơ hồ truyền đến một tiếng long ngâm, tràn đầy vui mừng cùng sung sướng.
Vô số thanh kiếm theo tâm ý của Trần Trường Sinh rơi xuống.
Kiếm ý lành lạnh, kiếm ngâm khắp nơi, liên miên không dứt, trong bầu trời xuất hiện vô số vết kiếm thẳng tắp mà khắc sâu.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Gió ngừng thổi.
Trong thiên địa một lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh.
Mưa kiếm lơ lửng ở trong bầu trời.
Thương Hành Chu đứng ở trước người của Trần Trường Sinh, cả người đầy máu.
Tay phải của hắn đang nắm cổ họng của Trần Trường Sinh.
Chỉ cần khẽ dùng sức, Trần Trường Sinh sẽ chết.
Đúng lúc này, thanh âm của Vương Chi Sách vang lên.
"Ngươi thua rồi."