Mục lục
Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên cạnh của hắn có cái bàn gỗ mun, trên bàn đặt một vòng hoa Mận Gai, ánh mặt trời từ bên cạnh của tầng mây lọt xuống, dừng trên vòng hoa, tản ra ánh sáng lờ mờ.

Trong vòng hoa Mận Gai không có vàng cũng không có ngọc, nhìn rất bình thường, nhưng đại biểu cho gian khổ và vinh quang trên đường dài, ở trong truyền thống của quốc giáo có ý nghĩa vô cùng, cũng là tượng trưng vị trí đứng đầu danh sách của Đại Triều Thí.

Trước cung Đại Minh dần dần trở nên an tĩnh lại, mọi người cùng đợi thời khắc này.

Đám thí sinh, triều thần và giáo chủ đứng ở trước điện, nhìn thấy ở bóng lưng của Trần Trường Sinh trước tiên nhất, cảm xúc khác nhau, có vui mừng, có bình tĩnh, có ghen tị, có lạnh lùng. Nhưng bất kể là loại cảm xúc nào, giờ này khắc này bọn họ chỉ có thể chờ Trần Trường Sinh nhận được phần vinh dự trịnh trọng này.

Chính là có chút bất ngờ, Tể tướng đại nhân phụ trách ba người thụ thưởng đầu bảng của Đại Triều Thí, chẳng biết lúc nào đã thối lui đến trong đám người, cũng không ở trước điện, như vậy ai tới trao giải?

Ngay vào lúc này, ánh mặt trời của từ trong bầu trời rơi xuống vòng hoa Mận Gai, chợt tản ra, biến thành vô số sợi tơ, ngưng tụ thành một luồng ánh sáng ở trước điện, đó là luồng ánh sáng thuần khiết màu trắng.

Trước cung Đại Minh vang lên tiếng kinh hô.

Ánh sáng thiêng liêng dần dần thu lại, một thân ảnh cao lớn chậm rãi xuất hiện.

Đó là một vị lão già mặc thần bào, đầu đội thần miện, cầm trong tay pháp trượng.

Thánh nhạc hợp tấu, một làn hơi thở thần thánh trang nghiêm, bao phủ toàn quảng trường.

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, sau đó rất nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Vô số người quỳ gối thi lễ đối với vị lão nhân kia, trên quảng trường người đông như sóng, tất cả đều phục thấp.

Bái kiến Giáo hoàng đại nhân.

Mấy năm gần đây Giáo hoàng đại nhân rất ít ra xuất hiện ở trước mắt thế nhân, không ngờ đích thân đến quảng trường, điều này khiến tất cả mọi người đều không tưởng được, rung động khôn kể, đây là vì sao?

Trần Trường Sinh không phải học sinh của Quốc Giáo Học Viện sao? Quốc Giáo Học Viện không phải là năm đó tự tay giết Giáo hoàng đại nhân đấy sao? Quốc giáo gần đây không phải đang đứng ở thời khắc quan trọng hai phái cũ mới đấu tranh giằng co sao?

Xuất hiện tại trước điện cung Đại Minh đấy, ngoại trừ Giáo hoàng đại nhân còn có một vị lão nhân —— ánh mắt yên tĩnh Giáo Xu Xứ giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa tiếp nhận pháp trượng Giáo hoàng đại nhân đưa tới, lui sang một bên.

Giáo hoàng đại nhân dùng hai tay nhận lấy vòng hoa Mận Gai từ trên bàn gỗ mun, đi đến trước người Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh lúc này rất ngỡ ngàng, không biết mình phải nên làm như thế nào, trong vô thức nhìn lại hướng giáo chủ đại nhân bên cạnh, giáo chủ đại nhân gật đầu cười.

Giáo hoàng đại nhân nhìn Trần Trường Sinh cười nói:

- Nếu như ngươi không chịu cúi đầu, ai có thể đội vòng nguyệt quế lên cho ngươi?

Những lời này dường như chỉ là tình huống nói rõ trước mặt, lại tựa có thâm ý vô cùng. Chỉ có điều Trần Trường Sinh làm sao còn có thời gian nghĩ đến việc này, khẩn trương hơi hơi quỳ gối, cúi đầu xuống.

Giáo hoàng đại nhân đội lên đỉnh đầu của hắn vòng hoa Mận Gai, vừa cẩn thận điều chỉnh phương hướng một chút, mới cảm thấy hài lòng, nói:

- Ta vẫn luôn cảm thấy nhánh cây này không đẹp như vậy, cũng không biết người trước kia là người nghĩ thế nào, tuy nhiên đội trên đầu người, ngược lại cảm thấy rất là thiêng liêng, không tệ.

Trần Trường Sinh lúc này vẫn còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, không thể cảm nhận được ẩn ý trong những lời này của Giáo hoàng đại nhân, nhưng ít ra nghe được Giáo hoàng đại nhân khen ngợi với chính mình.

Không tệ? Có thể được Giáo hoàng đại nhân đánh giá người thanh niên không tệ có mấy người? Hắn chỉ biết là Mạc Vũ và Trần Lưu Vương từng nhận được qua lời đánh giá này, bây giờ đến lượt chính mình rồi sao?

- Đứng lên đi.

Giáo hoàng đại nhân nói.

Trần Trường Sinh theo lời đứng dậy, trong vô thức ngẩng đầu sờ sờ vòng hoa Mận Gai ở đỉnh đầu, dựa vào cảm xúc cứng rắn sắc bén xác nhận tất cả đây là chân thật đấy, lúc này mới chút ít bình tĩnh.

Nhìn động tác của hắn, Giáo hoàng đại nhân mỉm cười.

Trần Trường Sinh lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Giáo hoàng đại nhân.

Giáo hoàng là vị lão nhân, có một khuôn mặt già nua.

Gương mặt này rất tầm thường, chỗ đặc biệt nhất, đó là khóe mắt sâu đậm của ngài, dường như vực sâu, cũng không đáng sợ, bởi vì bên trong có trời lam biển xanh, còn có ánh mặt trời.

Biển cả trong mắt của Giáo hoàng chiếu rọi ánh mặt trời xuống yên tĩnh trong như gương, xanh lam vô ngần, không biết thật sâu mấy phần, rộng rãi mấy phần, nếu ánh mặt trời chưa thu lại, cơn lốc đột nhiên thổi lên, đương nhiên là sóng to gió lớn, sấm sét vô hạn, nhưng hiện tại chỉ có ánh mặt trời, không có mưa gió, cho nên chỉ có vẻ bao dung hiền lành cùng với bình thản.

Trần Trường Sinh lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy, chỉ là trong nháy mắt, liền cảm thấy thân thể trở nên ấm áp, trong vô thức, liền muốn nhảy vọt tiến lên vùng ấm áp trong nước biển kia, hoặc là du lịch hoặc là nghỉ ngơi.

Không biết qua thời gian bao lâu, hắn tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, thông qua ngón tay truyền đến cảm xúc của vòng hoa Mận Gai, hắn mới biết được, chỉ qua giây phút quá ngắn, chính mình ngay cả tay đều không có buông xuống.

Tinh thần thế giới trang nghiêm thần thánh uyên bác như thế, thật là khiến mọi người tán thưởng kính nể.

Trần Trường Sinh lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, ý thức được vị lão nhân này đứng ở trước mặt mình, là tồn tại cao nhất của thế giới loài người, dĩ nhiên tiến vào khu vực thần thánh, là thánh nhân chân chính.

Hắn không biết nên phản ứng như thế nào, đột nhiên nhớ tới mấy trận Thu Vũ kia trong lầu Tẩy Trần, tuy rằng không biết Giáo hoàng đại nhân cuối cùng là bởi vì sao mới có thể trợ giúp chính mình, nhưng hắn dù sao đã tiếp nhận phần trợ giúp này.

- Cảm ơn ngài.

Trần Trường Sinh còn thật sự thi lễ đối với Giáo hoàng đại nhân.

Giáo hoàng đại nhân dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn, giơ tay khẽ vuốt âu yếm đỉnh đầu của hắn, nói:

- Hài tử đáng thương... Hảo hài tử... Qua vài ngày đến gặp ta.

Nói xong câu đó, ngài ra hiệu Trần Trường Sinh xoay người sang chỗ khác.

Trần Trường Sinh có chút ngỡ ngàng, theo lời xoay người, đối mặt với ngàn vạn dân chúng trước cung Đại Minh.

Giáo hoàng đại nhân cầm tay phải của hắn, chậm rãi nâng hướng lên bầu trời.

Giữa quảng trường chợt an tĩnh, sau đó âm thanh ủng hộ như sấm nổ vang, phảng phất muốn nhấc lên không trung.

Giáo hoàng đại nhân đã rời khỏi, giáo chủ đại nhân cũng đã rời khỏi.

Nhóm triều thần và hồng y giáo chủ trước điện đều đi đến bên cạnh của Trần Trường Sinh, nhìn hắn tràn đầy trìu mến nói chúc mừng và nhắc nhở, lại có tiếng người nếu Quốc Giáo Học Viện có vấn đề gì, chỉ cần đi tìm hắn, dường như thật sự là trưởng bối của hắn, thậm chí ngay cả Tể tướng đại nhân Vũ Văn Tĩnh cũng đến nói vài câu cùng hắn.

Hôm qua Quốc Giáo Học Viện thu rất nhiều danh thiếp và danh mục quà tặng, lại là vì những đại nhân vật này đã biết được một số chi tiết trong Đại Triều Thí, như mấy trận thu vũ (mưa thu) kia —— bọn họ thấy không rõ lắm thế cục, nhưng phải làm chút bố trí trước —— hôm nay không ngờ Giáo hoàng đại nhân tự mình có mặt, hơn nữa cùng Trần Trường Sinh biểu hiện thân mật như thế, bọn họ làm sao vẫn không rõ, ít nhất bên ngoài phải thể hiện thiện ý một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK