Bất kể Thiên Đạo Viện hay là Tông Tự Sở, kinh phí hàng năm đều có một phần ba do Vấn Thủy Đường Gia cung cấp, vị lão thái gia kia quả thật không cần đối đãi đặc biệt đối với Quốc Giáo Học Viện, chẳng sợ tôn tử thương yêu nhất của hắn bây giờ là học sinh của Quốc Giáo Học Viện.
Nhưng hắn lúc này chính là nghĩ chuyện khác.
- Nếu vị tiểu sư thúc Ly Sơn kia nhìn thấy hắn ném pháp khí tâm huyết vô hạn, xuất hiện ở trong tay một vãn bối như tôi vậy, có thể mất hứng hay không?
- Nếu như là ngươi, ngươi sẽ không vui mừng sao?
- Đương nhiên rồi.
- Cho nên, hắn cũng đương nhiên rồi.
- Vậy hắn... Sẽ tới đoạt hay không, thậm chí giết người đoạt bảo?
- Không cần nghĩ tiền bối cao nhân cũng tham lam như vậy, hơn nữa, lúc trước những giáo sĩ này ai dám nghĩ đến, Đường lão thái gia đưa cho ngươi lễ gặp mặt là Hoàng Chỉ Tán? Chỉ cần Đường gia không nói, ngươi không nói, ai biết?
- Ngươi có biết.
- Được rồi, nhưng nếu là pháp khí rất hùng mạnh, tương lai sẽ có lúc hữu dụng.
- Thời điểm dùng nói sau.
-Ta lo lắng tương lai ngày nào đó dùng, có thể kích động đến Ly Sơn Kiếm Tông hay không?
- Thanh Đằng Yến, Đại Triều Thí, hôn ước cùng Từ Hữu Dung... Ngươi kích động bọn họ còn thiếu sao?
- Nhắc tới cũng là, vấn đề kế tiếp như vậy là, cây dù... Hoàng Chỉ Tán này dùng như thế nào?
Chiết Tụ ngẫm nghĩ một chút, nói với hắn:
- Ngươi thử rót vào chân nguyên một chút đi.
Đây là phương pháp thi triển thường thấy nhất.
Trần Trường Sinh theo lời mà làm, phóng ra một luồng chân nguyên, từ tốn tiến vào bên trong quả cầu kim loại kia.
Một loại cảm giác thật kỳ diệu, chân nguyên đang tiến vào quả cầu kim loại, phản hồi lại trong đầu óc của hắn.
Ở trong quả cầu kim loại kia của hắn, đã cảm thấy vô số bề mặt đồi núi giống như nhấp nhô.
Dùng ánh mắt nhìn, bên ngoài của quả cầu kim loại là tuyệt đối bóng loáng đấy, những nhấp nhô này như vậy, hẳn là ở bên trong quả cầu.
Chân nguyên của hắn chầm chậm đi về phía trước từ những nhấp nhô của bề mặt này, rốt cục đi tới điểm nào đó ở trung tâm nhất.
Một luồng ánh sáng nhấp nhoáng tại chỗ kia, dường như lôi điện, lại như thể là một ngôi sao sinh ra.
Trong điện lướt nhẹ qua một trận gió mát, quả cầu kim loại trong lòng bàn tay của hắn hơi hơi trở nên rung động, đường nét kia ở mặt ngoài quả cầu kim loại dường như giống vảy cá vỡ ra hướng về hai bên.
Cùng với một hồi âm thanh lò xo cơ vụn vặt cùng tiếng va chạm kim loại rất nhỏ, quả cầu kim loại vỡ ra không ngừng phát sinh biến hóa, càng không ngừng tổ hợp một lần nữa.
Mấy mặt dù kim loại giống như lá mỏng, xuất hiện.
Ngay sau đó là cốt dù, sau đó là cán dù.
Thời gian không có quá lâu, một cây dù liền xuất hiện ở trong tay của Trần Trường Sinh.
Cây dù này từ mặt dù đến cán dù, toàn bộ do kim loại chế thành, sáng ngời vô cùng, dường như ngân khối mới lấy ra từ trong lò.
Gió mát tiếp tục lượn lờ tại trong điện.
Ngay sau đó, chuyện khiến Trần Trường Sinh và Chiết Tụ cảm thấy bất an đã xảy ra.
Những ánh sáng của mặt kim loại đó, gặp gió mát, liền bắt đầu phát sinh biến hóa, có chỗ không ngừng biến thành đen, có chỗ không ngừng trở tối, tuy nhiên thời gian tức khắc, nguyên bản của mặt dù vô cùng sáng ngời, liền trở nên vô cùng loang lổ, nhìn qua giống như là cây dù giấy dầu bình thường đã dùng rất nhiều năm, che tro bụi thật dày, nhìn vô cùng bẩn.
- Đây là thế nào?
Trần Trường Sinh khẩn trương hỏi nói.
Hắn chú ý tới ngay cả mình đang nắm cán dù, lúc này cũng đã biến thành vô cùng đen cũ, như thể là đầu gỗ bình thường.
- Trước tiên không cần sợ.
Nhìn sự biến hóa của cây dù kim loại này, Chiết Tụ trước là có chút giật mình, sau đó bình tĩnh lại, ánh mắt lại lộ vẻ càng phát ra nóng rực.
Hắn tự tay nói với Trần Trường Sinh:
- Cho ta sử dụng kiếm của ngươi.
Trần Trường Sinh liếc nhìn đoản kiếm bên thắt lưng, lắc lắc đầu, nghĩ thầm rằng nếu là Đường lão thái gia đưa bảo bối của mình, cũng không thể một chút liền đã rạch nát rồi.
- Cho dù là kiếm long lân của Thu Sơn Quân, cũng không thấy được có thể công phá cây Hoàng Chỉ Tán này.
Chiết Tụ nhìn mặt hắn không chút cảm xúc nói, không có tiếp tục kiên trì, giơ tay phải lên nói:
- Ngươi nắm chặt cây dù, ta chuẩn bị toàn lực một kích.
Trần Trường Sinh khẩn trương hai tay nắm ở cán dù, vừa mới làm xong động tác, liền nhìn thấy Chiết Tụ vung quyền đập tới.
Ở Thiên Thư Lăng xem bia phá cảnh nhập Thông U, Chiết Tụ bây giờ nếu so với thời điểm đối chiến Đại Triều Thí càng hùng mạnh hơn.
Chỉ thấy mấy đường nét thẳng tắp xé rách không khí, trực tiếp đánh úp từ dưới cây dù về phía mặt của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh trong nháy mắt, mơ hồ thấy được đường nét ngay trước trảo sắc bén.
Hắn thậm chí có loại cảm giác, Chiết Tụ là sự thật rất muốn giết chết chính mình.
Nhưng lúc này, cho dù lại làm cái gì cũng đã không kịp, hắn chỉ có chăm chú nắm cán dù.
Cười kéo
Cán dù khẽ run.
Không trung trước mắt hắn xuất hiện năm vết cắt rõ ràng, sau đó những vết cắt này dần dần biến mất.
Hắn mơ hồ có thể cảm giác thấy, sức mạnh kinh khủng ngón giữa của Chiết Tụ, đều bị hơi thở nào đó của bên cạnh mặt dù rủ xuống dao động hấp thu tiêu tan, sau đó không biết là dùng loại phương pháp nào, thông qua loại con đường nào, truyền vào trong lòng đất dưới dù, thế cho nên hắn ngay cả sức mạnh Dư Ba đều không có cảm nhận được mảy may.
Quả nhiên không hổ là tiểu sư thúc Ly Sơn cũng mua pháp khí không nổi.
Năng lực phòng ngự của Hoàng Chỉ Tán này, thật sự là quá mạnh mẽ.
Chiết Tụ nhìn vết cào trong mặt phẳng vuông góc ở bên cạnh mặt dù biến mất, đã trầm mặc một lát.
Trần Trường Sinh nhìn hỏi hắn:
- Cứ như vậy?
Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói:
- Như vậy còn chưa đủ?
Trần Trường Sinh nói:
- Cây dù này nổi tiếng như thế... Ta vốn tưởng rằng sẽ biểu hiện phi thường rất giỏi.
Chiết Tụ nói:
- Phòng ngự đơn thuần, cây dù này có thể chịu đựng một kích của cao thủ Tụ Tinh Cảnh, đã rất rất giỏi.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng ngươi cho dù thiên phú huyết mạch dị thường, không thể giống với Thông U Cảnh bình thường, nhưng công kích của chính mình giống với cao thủ của Tụ Tinh Cảnh, có thể quá mức chút hay không?
Nghĩ là nghĩ như vậy đấy, nói tự nhiên sẽ không nói ra.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
- Ngươi nói cây dù này có phải hẳn là còn có tác dụng gì khác hay không?
Chiết Tụ nói:
- Ta không biết.
Trần Trường Sinh nói:
- Hay là, ta nên đến hỏi Đường lão thái gia đi?
Cây dù này lúc này đã trở nên vô cùng bình thường, tựa như một cây dù thật sự bẩn cũ.
Chiết Tụ nhìn cây dù trong tay hắn, sau khi trầm mặc một lát nói:
- Rất rõ ràng, sau khi cây dù này tự chế tác thành công, hôm nay là lần đầu tiên được căng ra, ta nghĩ... Đường lão thái gia đều chưa chắc rõ ràng tất cả công năng của cây dù này, nếu ngươi muốn hiểu rõ, đại khái chỉ có thể đến hỏi vị tiểu sư thúc Ly Sơn kia.
Trần Trường Sinh không nói thêm lời, tâm ý khẽ nhúc nhích thu chân nguyên từ trên cán dù trở về.