Vài ngày trước trận chiến của cường giả thần thánh lĩnh vực phát sinh ở trên trời cao, hai bờ Hồng hà sông dùng cấm chế mạnh nhất ngăn cách tin tức lui tới, sứ đoàn Đại Tây Châu, có vẻ như tới để tham gia Thiên Tuyển đại điển, những chuyện gần nhất luân phiên phát sinh, để cho không khí cả tòa Bạch Đế thành trở nên áp lực khẩn trương dị thường.
Các đại nhân vật như tộc trưởng các tộcvẫn duy trì trầm mặc, cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự có thể thờ ơ, mặc dù âm thầm điều tra nhận lấy áp lực đến từ hoàng đình thậm chí là trưởng lão hội, nhưng bọn hắn vẫn tra được rất nhiều đầu mối, từng bước nhích tới gần chân tướng sự thật.
Hôm nay Nhị hoàng tử Đại Tây Châu bỗng nhiên rút lui khỏi thiên thụ hoang hỏa tẩy luyện, càng làm cho toàn bộ tầm mắt của bọn họ rơi xuống trên người thanh niên đội nón lá kia.
Nhân vật như Sĩ tộc tộc trưởng cùng Tiểu Đức, thậm chí đã mơ hồ đoán ra người trẻ tuổi này đến từ phương bắc.
"Sỉ nhục vài ngàn năm qua, huyết hải thâm cừu của vô số tổ tiên, chẳng lẽ có thể lãng quên như vậy ư?"
Thanh âm của Tiểu Đức rất hàn lãnh, cũng rất sắc bén, giống như một chiếc dao găm thực sự.
Sĩ tộc tộc trưởng quay đầu nhìn về đài cao trong dãy núi, mặt sông rộng rãi, sương mù lan tỏa, đã không cách nào thấy rõ thân ảnh trên đài cao nữa.
"Chúng ta cùng Nhân tộc cũng từng có rất nhiều thù hận, như năm đó Tú Linh tộc cuối cùng bị hủy diệt trong tay Ma tộc, nhưng muốn hỏi tộc nhân Tú Linh tộc các nàng hận nhất là ai, các nàng tuyệt đối sẽ nói là đám người trong kinh đô, nhưng bây giờ còn ai nhớ tới những chuyện năm đó chứ?"
Nguyên quán thảo nguyên của Tú Linh tộc năm đó đã bị Ma tộc chiếm lĩnh, sau lại bị Nhân tộc thu hồi, không nhiều tộc nhân còn sót lại của Tú Linh tộc không lựa chọn trở lại phiến thảo nguyên này, mà thà rằng xa độ vạn dặm trùng dương, đi hướng Đại Tây Châu xa xôi sinh sống, nghĩ đến chính là có quan hệ với cừu hận khắc cốt ghi tâm của các nàng đối với Nhân tộc.
Nhân, yêu, ma tam tộc sống ở trên phiến đại lục này có quan hệ quá phức tạp, ân oán tình thù trong lịch sử đã quá nhiều, rất khó dùng vài lời để nói rõ ràng được.
Nhưng Tiểu Đức là người sống trong thời đại này, hắn có khuynh hướng tình cảm rõ ràng, hắn thực sự không thích Ma tộc.
"Cho dù muốn liên minh với... Tuyết Lão thành. Vì sao phải cử hành Thiên Tuyển đại điển? Chẳng lẽ tương lai chúng ta phải nghênh đón một kẻ dị tộc làm Bệ Hạ ư?"
Cho dù chỉ nói ra những lời như vậy, hắn cũng đã cảm thấy rất khó khăn, cảm thấy rất nặng, kẽ răng cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí có chút ít đau đớn mơ hồ.
Hắn căn bản không cách nào tưởng tượng, nếu chuyện như vậy quả thật xảy ra, chính mình cùng với dân chúng bộ lạc hai bờ Hồng hà sẽ phẫn nộ tới trình độ nào.
Sĩ tộc tộc trưởng nói: "Có lẽ chỉ là đám cưới, không liên quan đến ngôi vị hoàng đế."
Tiểu Đức khẽ nhíu mày, nói: "Nếu như điện hạ được gả cho Tuyết Lão thành, vậy đế vị truyền cho ai?"
Sĩ tộc tộc trưởng trầm mặc thời gian rất lâu, nói ra suy đoán của mình.
Tiểu Đức vẻ mặt đột biến, sâu trong con ngươi xuất hiện ánh sáng màu vàng, khí tức thô bạo mà kinh khủng từ trong thân thể tuôn ra.
Gió sông gào thét lao tới, thấy hắn thở mạnh, trong nháy mắt tiêu tán mất tích.
"Nương nương muốn đem chúng ta ra đùa giỡn hay sao?"
Sĩ tộc tộc trưởng cười khổ nói nói: "Hoàng đình cùng trưởng lão hội đồng thời ra tay, khó trách chúng ta không tra được chuyện cụ thể, nhưng cho dù biết được, lại có thể thế nào?"
Tiểu Đức bỗng nhiên nói: "Người tuổi trẻ kia rốt cuộc là ai?"
Sĩ tộc tộc trưởng nói: "Ngày mai sẽ có đáp án ."
...
...
Ngày mai sẽ là một ngày mới, đối với mỗi người còn tiếp tục sống mà nói, những lời này đều đúng, cũng thường thường sẽ rất nhàm chán . Bởi vì khi ngày mai tới, ngươi mới phát hiện, thì ra ngày mai cùng mỗi ngày trước đây và những ngày sau đó sẽ chẳng có gì khác biệt.
Nhưng đối với Mục phu nhân mà nói, ngày mai cùng vô số ngày mai trong quá khứ không hề giống nhau.
Nàng tin tưởng ngày mai sẽ phát sinh một số chuyện tương đối mới mẻ.
Nàng đứng ở bên lan can chỗ cao nhất của Bạch Đế thành, nhìn tinh thần cùng mây bay trong bầu trời đêm, bình tĩnh nghĩ tới, các ngươi lại sống thêm được một ngày.
Nàng nghĩ tới chính là Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.
Cấm chế hai bờ Hồng hà đã được giải trừ, giới nghiêm trong Bạch Đế thành bởi vì Thiên Tuyển đại điển cũng đã không còn sâm nghiêm như trước, nhưng trên thực tế, nàng chưa từng buông lỏng đuổi giết đối với hai gã cường giả đại lục này, mấy trăm tên Hồng hà yêu vệ tinh nhuệ nhất còn có hoàng đình nội thị cảnh giới cao thâm, một mực âm thầm lùng bắt trong Bạch Đế thành.
Nàng tin chắc Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích người bị thương nặng không thể nào rời khỏi Bạch Đế thành.
Chỉ là vì sao thủy chung không tìm được đôi vợ chồng này?
Bọn họ rốt cuộc đang ẩn giấu ở nơi nào?
"Nếu ngươi tới để tìm kiếm sự che chở của ta, như vậy sẽ phải chứng minh mình có tư cách đáng giá để ta che chở."
Bên lan can cạnh thạch điện có một cây lê, bóng cây dưới ánh sao rất rõ ràng.
Theo thanh âm của Mục phu nhân rơi xuống, bóng cây bỗng nhiên vặn vẹo, tựa như sống lại, sau đó từ từ đội lên, biến thành một người đang quỳ.
Nếu như nói bộ dạng xấu xí như vậy, cũng có thể xưng là người mà nói.
Người kia cúi gằm mặt, phía sau lưng nhô lên, cả người tanh hôi, hai cái cánh thịt màu xám kéo ra phía sau mình.
Chính là quái vật Trường Sinh tông tên là Trừ Tô.
Vài ngày trước hắn rời khỏi Vấn Thủy, ở trong hạp sông vô tình gặp phải Tiếu Trương, đánh lén đắc thủ, cũng không dám dừng lại nhiều hơn.
Theo đạo lý mà nói, hắn nên hội hợp với sứ đoàn triều đình, hoặc là trở về Trường Sinh tông để ẩn thân, nhưng hắn không làm như vậy.
Bởi vì hiện tại người muốn giết hắn trừ Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo, còn có thêm một cái Đường gia.
Vị nhạc công mù kia đã cho hắn một con đường sống, đã dùng hết tất cả tình nghĩa.
Người mà Đường lão thái gia muốn giết, dù là triều đình cũng không thể bảo vệ được, huống chi là Trường Sinh tông.
Lãnh thổ Đại Chu bao la bát ngát, hắn lại phát hiện không có chỗ ẩn thân của mình, cho nên hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Yêu Vực xa xôi.
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có vị Thánh Nhân trong Bạch Đế thành có thể che chở cho mình, hơn nữa nguyện ý sử dụng chính mình.
Nhưng hắn không ngờ chính mình mới vừa hiện thân, ngay cả thở còn chưa kịp thở, đã nhận được một cái nhiệm vụ đáng sợ như thế.
"Có một người gọi là Hiên Viên Phá , thuận tiện giết đi."
Mục phu nhân vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt, tựa như dặn dò một chuyện nhỏ tầm thường.
Đối với nàng cùng Yêu tộc cùng với Đại Tây Châu mà nói, ngày mai sẽ là một ngày mới, nàng không cho phép có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
...
...
Hiên Viên Phá không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, hắn chỉ muốn bảo đảm ngày mai không thể phát sinh chuyện gì. Vấn đề lớn nhất hiện tại hắn gặp phải là, Bạch Đế thành cùng kinh đô cách nhau dị thường xa xôi, trừ cường giả thần thánh lĩnh vực, không có ai có thể qua lại tự nhiên, cấm chế hai bờ Hồng hà quả thật đã được nới lỏng, Tây Hoang đạo điện cùng sứ quán đã đem tin tức Thiên Tuyển đại điển truyền đi, từ thái độ biến hóa của quan viên Đại Chu đến xem, hồi âm của kinh đô hẳn là đã đến, nhưng người lúc nào mới đến đây?
Biệt Dạng Hồng nhìn Hiên Viên Phá nói: "Nhị hoàng tử bỗng nhiên rút lui, đã nói rõ đó cũng không phải liên minh giữa Yêu tộc cùng Đại Tây Châu, Đạo Tôn có lẽ đã nhận ra được chân tướng, cho nên thái độ của hắn mới minh xác cộng với cường ngạnh như thế, muốn ngươi không tiếc bất cứ giá nào phá họi chuyện này."
Hiên Viên Phá có chút mê hoặc, hỏi: "Đại Chu triều đình chẳng lẽ không phải thật vui mừng hay sao?"
Biệt Dạng Hồng trực tiếp chạm đến phần quan trọng nhất: "Thân phận của thanh niên đội nón lá kia nhất định là có vấn đề."
Hiên Viên Phá tính tình thật thà, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, mơ hồ đoán được điều gì, không thể tin nói: "Điều này sao có thể?"