Ở trong suy nghĩ của Tương Vương cùng một vài người tự cho là mình biết được nội tình, Biệt Dạng Hồng đang áp trận cho Vô Cùng Bích.
Dù sao Trần Trường Sinh không phải là người bình thường.
Hắn là Giáo Hoàng.
Muốn giết chết một vị Giáo Hoàng, rất có khả năng gặp phải tình huống vô cùng ngoài ý muốn.
Mà muốn giết chết một vị Giáo Hoàng, vậy thì nhất định phải ngăn cản tất cả mọi thứ ngoài ý muốn phát sinh.
Tỷ như cây đao kia.
Đến thời khắc này, vẫn không ai biết, thanh thiết đao kia có tới Thánh Nữ phong hay không, nhưng giống như trước, cũng không ai biết, ở sau một khắc, thanh thiết đao kia có thể không có chút nào báo trước từ trong bầu trời rơi xuống, sau đó chém đứt tất cả những thứ mà hắn muốn chém đứt, như năm đó ở bờ Lạc Thủy.
...
...
Lúc này ai có thể tới cứu mình? Trần Trường Sinh không nghĩ tới chuyện này.
Thời điểm ở Vấn Thủy thành, hắn biết thanh thiết đao kia vẫn luôn ở ngoài thành, bởi vì đây là thỉnh cầu của hắn.
Sau đó từ Phụng Dương huyện thành đến Thánh Nữ phong, hắn đi quá nhanh, không có cơ hội báo cho đối phương. Hơn nữa từ lúc mười tuổi biết vận mệnh của mình, vô luận cục diện hung hiểm như thế nào, tỷ như phiến bóng đêm đại biểu tử vong kia, hắn cũng đã quen một thân một mình đối mặt.
Nếu như đem vận mệnh của mình ủy thác cho người khác, như vậy đồng nghĩa ngươi không cách nào nắm giữ vận mệnh của mình.
Hắn không muốn làm người như vậy, hắn không phải là người như thế.
Từ đầu tới cuối, hắn đều đem hi vọng để ở trong tay của mình.
Nhìn phiến liên hải ẩn giấu vô hạn hung hiểm này, cảm giác được đạo khí tức tràn đầy tịch diệt, hắn biết mình không thể ẩn giấu thực lực được nữa rồi.
Đối mặt với một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, bất kỳ mưu kế hoặc là giấu diếm, cũng đồng nghĩa khinh thường, như vậy nhất định sẽ phải chịu trừng phạt.
Tay phải của hắn vẫn nắm chuôi kiếm, vô số thanh kiếm trong vỏ đã chuẩn bị kỹ càng, có thể hóa thành lưu quang đầy trời giết tới bất cứ lúc nào.
Tay trái của hắn đã giơ lên, vô số yêu thú trong Chu viên đã chuẩn bị kỹ càng, có thể hóa thành thủy triều khắp núi bất cứ lúc nào.
Ở Chu viên, Nam Khách đã chuẩn bị kỹ càng.
Tại trên cổ tay, thiên thư bia đã chuẩn bị kỹ càng.
Hắn tin tưởng Chiết Tụ vẫn không xuất hiện, hẳn cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Còn có Hoàng Chỉ tán, còn có Lạc Tinh thạch, còn có Quốc Giáo thần trượng.
Chưa có ai từng thấy toàn bộ thủ đoạn của Trần Trường Sinh.
Cho dù là tuyết lĩnh đêm đó, gặp phải Ma Quân trong truyền thuyết, hắn còn có rất nhiều thủ đoạn cũng chưa thi triển ra.
Trong ý nghĩ ban đầu của hắn, những thủ đoạn này hẳn là để dùng trên người một vị trưởng bối.
Bây giờ nhìn lại, phải xuất hiện ở trên thế giới này trước rồi.
Tuy vậy, hắn có thể ngăn trở một kích toàn lực của cường giả thần thánh lĩnh vực sao?
Hắn không có lòng tin, bởi vì cánh cửa này thật sự rất cao.
Thiên địa cũng không có lòng tin, nếu không vì sao có nhiều người lao tới như thế.
Những người đó hoặc lo âu, hoặc tuyệt vọng, hoặc là bắt đầu bi thống?
Bỗng nhiên, thiên địa biến sắc.
Mây đen dày đặc được thoa một tầng kim quang.
Sắc trời đen tối trở nên vô cùng sáng ngời.
Rừng cây trên núi bắt đầu thiêu đốt.
Lo âu , tuyệt vọng , bi thống đã bị khiếp sợ thay thế.
Tất cả mọi người nhìn về thiên không.
Trong bầu trời xuất hiện một vệt lửa thẳng tắp.
Vệt lửa này rất dài, một đầu ở bên kia nơi mây mù che giấu.
Mọi người đã tới Nam Khê trai có thể đoán được, nơi đó hẳn là đỉnh Thánh Nữ phong.
Vệt lửa lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng kéo dài tới nhai bình, nhìn giống như dấu vết một viên vẫn thạch thiêu đốt từ thiên không rơi xuống.
Không có ai kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn vệt lửa rơi vào ngoài rìa nhai bình.
Lúc trước cây ngô đồng bị chấn nát thành mảnh nhỏ, oành một tiếng bốc cháy lên, bắn ra vô số ngọn lửa cùng quang nhiệt.
Một đôi cánh phượng xinh đẹp chí cực ở trong lửa tung bay vũ động!
Từng tiếng phượng minh cực kỳ rõ ràng vang dội thiên địa!
Vô số ngọn lửa tràn đầy sinh mệnh khí tức số lượng khó có thể tưởng tượng, hướng về phía phiến liên hải kia ập tới.
Vô số bóng kiếm ở trong đó lúc ẩn lúc hiện, nối tiếp lẫn nhau, nhưng không có cảm giác biến hoá kỳ lạ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đường đường chánh chánh, trang nghiêm thần thánh chí cực.
Hai đạo khí tức chạm vào nhau, phảng phất chuông lớn vô hình được thần minh trở về Tinh hải gõ vang, tiếng vang mãnh liệt trực tiếp truyền đến trên Đồng giang cách xa mấy chục dặm.
Trên mặt sông dâng lên vô số ba đào, ngư dân trên thuyền đánh cá cùng với cư dân trong trấn, hoảng sợ quỳ đến trên mặt đất, càng không ngừng khấn cầu.
Nhai bình cách nơi này gần hơn, người tu đạo tu vi hơi kém, tức thì bị trực tiếp chấn ngất đi.
Không biết qua thời gian bao lâu, khí tức kinh khủng dần dần bình tĩnh, ngọn lửa thiêu đốt dần dần liễm diệt, nhưng dấu vết quang minh thật lâu không biến mất.
Nhìn kiếm ý vẫn trang nghiêm bén nhọn, vết kiếm vô cùng tinh diệu trong quang minh, rất nhiều người nhớ lại một cái hình ảnh nổi tiếng.
Đó là mấy năm trước trên Nại Hà kiều, trận chiến trong gió tuyết.
Nhìn thân ảnh mãnh khảnh trong bụi mù, mọi người khiếp sợ dị thường, mơ hồ đoán được thứ gì.
Vô số kiếm ý ở trong quang minh, cho đến bụi mù tan đi, mới quy nhất, kết hợp thành một kiếm.
Quả nhiên là Đại Quang Minh Kiếm trong truyền thuyết!
Quả nhiên là Thánh Nữ Từ Hữu Dung!
...
...
Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh sóng vai đứng bên vách núi, đối mặt với Vô Cùng Bích.
Trần Trường Sinh nắm Vô Cấu kiếm trong tay, Từ Hữu Dung nắm Trai kiếm trong tay.
Sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt, hẳn là bị thương, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh
Nhai bình yên lặng như tờ, mọi người khiếp sợ im lặng, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình, cảm thấy những thứ chứng kiến không phải là chân thật.
Thánh Nữ lại xuất quan trước thời hạn!
Chẳng lẽ nàng không biết như vậy sẽ phải trả giá bao nhiêu ư? Có thể vì thế mà tạo thành thương tổn không thể nào nghịch chuyển đối với cuộc sống tu đạo của mình? Mọi người nhìn về Trần Trường Sinh bên người nàng, đoán được nguyên nhân nàng xuất quan, mới biết được lời đồn đãi quả nhiên là thật, tâm tình không khỏi trở nên cực kỳ phức tạp, có chút hâm mộ, có chút vui mừng, càng nhiều đương nhiên là ghen tỵ.
Dĩ nhiên còn có một loại khả năng, đó chính là Từ Hữu Dung đã tấn nhập thần thánh lĩnh vực, cho nên mới phá quan rời đi. Vấn đề là ai có thể làm được điểm này chỉ trong hai năm? Năm đó Trần Huyền Bá không làm được, Thái Tông Hoàng Đế không làm được, Vương Chi Sách không làm được, ngay cả Chu Độc Phu cũng không làm được.
Sự thật chứng minh, quả thật Từ Hữu Dung không thể thành công, theo quang minh dần dần mờ nhạt, khí tức nàng phát ra càng thêm rõ ràng, mặc dù thánh khiết tuyệt diệu, nhưng cách cánh cửa kia còn có một đoạn cự ly không cách nào vượt qua, nếu nói như vậy, tại sao nàng có thể ngăn trở một kích toàn lực của một vị cường giả thần thánh lĩnh vực?
Đây mới là chuyện mọi người chấn động nhất.
Chấn động nhất chính là Vô Cùng Bích, bởi vì nàng là người trong cuộc.
Nàng nhìn Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh sóng vai mà đứng, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt sâu thẳm tới cực điểm.
Trai kiếm quả thật rất lợi hại, vô hạn kiếm ý ẩn chứa trong vô hạn quang minh, riêng lấy chiêu thức bàn luận, có thể nói là kiếm pháp lợi hại nhất thế gian.
Nhưng nếu chỉ có như vậy, Từ Hữu Dung căn bản không thể nào ngăn trở được một kích toàn lực của nàng.
Ở cảnh giới chênh lệch tuyệt đối chèn ép, kiếm pháp tinh diệu đến cỡ nào, cũng không có ý nghĩa.
Nhưng lúc trước nàng chuẩn bị dùng liên hải tịch diệt đạo pháp trực tiếp trấn áp đối phương , lại có một đạo kiếm ý gia nhập chiến cuộc.
Đó đương nhiên là kiếm của Trần Trường Sinh.
Theo đạo kiếm ý kia của Trần Trường Sinh tiến vào, Đại Quang Minh kiếm ý của Từ Hữu Dung lại trở nên càng thêm hòa hợp, có thể nói hoàn mỹ.
Thậm chí nàng huy động Trai kiếm, lại mơ hồ có vài phần t ý vị hần thánh!
Càng làm nàng cảm thấy khiếp sợ bất an chính là, kiếm thế của Đại Quang Minh Kiếm trong thời khắc ấy bỗng nhiên tăng vọt , trở nên mạnh mẽ gấp mấy lần có thừa!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?