Ở trong thân thể của Trần Trường Sinh có tòa hồ.
Đúng vậy, nhất định phải nói là có tòa hồ chứ không phải một mặt hồ, bởi vì hồ này treo trên không trung, cũng không có keo kiệt cấp cho người xem mặt bằng thưởng thức.
Trần Trường Sinh lần đầu Tọa Chiếu từng thấy hồ này, chẳng qua là khi đó tâm tư hắn đều đặt trên cánh đồng tuyết, tạm thời chưa để ý tới nó, kết quả ngay sau đó, hắn vì thiêu đốt cánh đồng tuyết mà ngất đi, không có cơ hội cẩn thận xem qua hồ này.
Lúc này thần trí của hắn như một đạo gió mát đi qua ngàn dặm, xẹt qua cánh đồng tuyết, đi tới trước tòa hồ, rốt cục thấy rất rõ ràng, cũng rất khó hình dung. Hồ này như một viên ngọc lưu ly trong suốt, mặt ngoài có sóng nước nhộn nhạo, hoặc có thể nói như là một giọt nước được phóng đại vô số lần,có thể lơ lửng ở giữa đất trời, làm cho người ta cảm thấy rất thần kỳ.
Vô số quang tuyến từ bốn phương tám hướng bắn vào hồ, ngay sau đó, ánh sáng hoặc hòa lẫn hoặc khúc xạ, tản mát ra những ánh sáng phong phú hơn, hình ảnh đẹp mà tráng lệ, nhìn như nước thần trong thần thoại, cẩn thận quan sát có thể thấy ánh sáng ở trong hồ nước cấu trúc thành một ngọn núi.
Ngọn núi kia không có đỉnh, bởi vì từng mỗi phương hướng đều có một ngọn núi, bất kể ngươi trèo từ phía nào, đối diện đều chính là đỉnh núi.
Không có đỉnh núi, nhưng ngọn núi này cũng có vách đá có khe đá, có quái thạch lởm chởm, trong núi mọc lên vô số san hô không biết cao bao nhiêu trượng nhưng vô cùng cao lớn, giữa cây cối và dốc đá mơ hồ có thể nhìn đến đường, đường phiền phức khó hiểu, cực kỳ hẹp và dốc đứng.
Thần trí của Trần Trường Sinh hóa thành gió mát, tiến vào hồ nước thì tốc độ chậm lại, có chút ngơ ngẩn quan sát.
Hắn nhìn thấy chỗ sâu nhất đường núi mơ hồ có một cánh cửa.
Phía sau cửa không biết là động phủ hay tiểu thế giới như học cung.
Đến tận đây, hắn vẫn không thể phán đoán bản thân gặp phải chuyện gì, nhưng đã có thể xác định một số chuyện, hồ nước và đồng tuyết đã thiêu đốt đến từ nơi giống nhau, có được thuộc tính giống nhau —— đúng vậy, này vô số hồ nước đều đến từ thế giới chân thật, chúng tên là ánh sao.
Ngọn núi bị tòa hồ bao quanh, đó là trái tim của hắn.
Nước trong hồ tự nhiên chảy vào, thần trí của hắn đã vào trong núi, ở trên vách đá lượn lờ, trong vô thức, hắn hiểu mọi mấu chốt đều nằm ở cánh cửa kia, hắn muốn tìm được cánh cửa kia, nhưng mà cánh cửa kia lúc ẩn lúc hiện, cả vị trí cũng không xác nhận được chứ đừng nói là tiếp cận.
Hồ nước lay động, gió mát theo nước mà đi, mang theo một chuỗi trân châu giống như bọt khí, lúc rơi vào ngọn núi vang lên một tiếng vang nhỏ, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chân của mình giẫm lên một gốc cỏ dại.
Không có do dự, Trần Trường Sinh bắt đầu đi về phía trước, hắn lúc này tiến nhập vào một trạng thái rất huyền diệu, không cảm xúc không nhận thức, thậm chí đã quên mình đến từ nơi nào, muốn đi đâu, chỉ biết là không ngừng đi tới trước, muốn tìm được cánh cửa kia.
Đường núi cong cong, tùy ý nhìn có thể nhìn thấy mười tám đường cong, bất kể hắn đi bao lâu thì vẫn ở trong núi, không có mây cũng nhìn không thấy cuối, hắn bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, nhưng chưa hề dừng lại, chân của hắn bị mài phá nhưng hắn chưa từng để ý tới, hắn ở đây trên đường núi chạy qua chạy lại, quan sát, lộn trở lại, chạy trốn, lại lộn trở lại, cứ như thế lặp lại không ngừng.
Thời gian không ngừng trôi qua, hắn không biết mình đi lại trong ngọn núi này bao lâu, cũng đã quên mình dùng bao nhiêu thời gian, rốt cục đã tìm được con đường kia.
Núi bị hồ vây quanh, không có đỉnh núi, không có cao thấp, vì thế không có phương vị, đường núi như là mạng nhện căn bản không thể tính toán rõ ràng, nhưng trong ngọn núi có nước, có rất nhiều nước.
Nước trong núi không hề yên ả như ngoài hồ mà không ngừng lưu động, gặp vách đá dựng đứng sẽ rơi xuống hồ nước, tóe lên rất nhiều bọt.
Nước mới là con đường chân chính.
Trần Trường Sinh tìm một thác nước, không để ý tới hình ảnh kỳ quái kia, vô cùng chuyên chú trèo lên, nghịch lưu lên ba nghìn dặm, rốt cục đi tới điểm cuối thác nước.
Đó là ngọn nguồn.
Sơn cùng thủy tận, nước từ đó chảy ra.
Nơi đó có một cánh cửa.
Đúng là cánh cửa hắn đau khổ tìm kiếm.
Hắn đi tới trước cửa, lần đầu tiên chân chính dừng bước, lúc này quần áo rách tả tơi, vẻ mặt sũng nước, chân tay sứt sát, nhìn rất chật vật.
Đây không phải là một cánh cửa, mà là một tòa cửa. Tựa như, đây không phải một mặt hồ, mà là một tòa hồ. Vế sau vì hồ là lập thể, vế trước thì là vì cửa này thật sự quá lớn.
Cửa này cao chừng hơn mười trượng, chất liệu giống như kim như ngọc, nhưng cẩn thận xem xét thì như một tảng đá, chỉ là có chút trắng như những hòn đá quanh đó.
Cửa đá tản ra ánh sáng dịu nhạt sáng bóng, làm cho người ta thấy ấm áp, mềm mại và an toàn, hấp dẫn mọi người nhìn vào nó, đặt tay lên nó, sau đó dụng lực đẩy ra.
Trần Trường Sinh có chút do dự, bởi vì hắn cảm thấy nguy hiểm.
Hắn lúc này đã biết ngọn núi này là gì, đương nhiên đoán được cửa này là gì.
Kỳ quái hơn là, rõ ràng hắn chưa từng tới nơi này, điểm này hắn xác nhận —— nhưng chẳng biết tại sao, cái cửa này lại mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã nhìn cửa này rất lâu, hay nói cách khác, cửa này đã đợi hắn rất lâu.
Hắn do dự chỉ trong thời gian ngắn.
Nguy hiểm không làm hắn chùn bước, vì có thể tiếp tục sống, hắn đã liều mạng nhiều lần, vậy có chuyện gì có thể ngăn hắn liều thêm lần nữa?
Bàn tay của hắn đặt trên cửa, hơi dùng sức đẩy về phía trước. Cửa đá cao chừng hơn mười trượng, từ bên ngoài nhìn vào thấy độ dày cũng rất khoa trương, theo đạo lý mà nói chắc sẽ rất nặng, nhưng mà kỳ quái ở chỗ, hắn dùng lực rất nhẹ mà cửa cũng bị đẩy ra.
Trần Trường Sinh thu tay lại, cảnh giác chuẩn bị.
Cửa đá chậm rãi mở ra, vô số quang tuyến từ bên trong phát ra dừng ở trên mặt và trên người hắn, gương mặt được chiếu rọi có chút mơ hồ, y phục rách rưới sáng bừng, phảng phất muốn bốc cháy lên.
Ngoài dự liệu của hắn, trong ánh sáng không có gì nguy hiểm, ngược lại tràn đầy năng lượng khiến hắn nháy mắt cảm thấy thương thế khá hơn nhiều, mỏi mệt biến mất không thấy gì nữa, thư thái khôn kể, cảm giác mình rất là hùng mạnh, có cảm giác khống chế đối với rất nhiều chuyện, thậm chí còn có một cảm giác tên tự do.
Cảm giác này rất tốt, sự hấp dẫn rất mãnh liệt, không biết tới tương lai và nguy hiểm, không đè nén được khát vọng, Trần Trường Sinh đi vào cửa đá.
Phía sau cửa là thế giới bừng sáng, vô số đạo ánh sáng chiếm cứ lấy thiên địa, tràn đầy trong mắt khiến hắn không thể thấy vật gì, càng không thể phân biệt phương hướng, hắn chỉ có thể ngơ ngẩn đi về phía trước.
Lúc này đây, hắn đi chưa được bao lâu.
Ánh sáng dần dần tản ra trở nên nhu hòa, đậm nhạt phân thành màu trắng đen, sau đó có thêm nhiều màu nữa, tỷ như đại biểu cho sinh mạng và nhiệt tình là đỏ, cùng với rộng lớn thần bí là lam.
Màu lam hẳn là đại biểu cho rộng lớn.
Trần Trường Sinh nhìn màu lam, ở trong lòng lặng yên suy nghĩ.
Sau đó hắn nhìn thấy mây trắng, ngay phía trên là mây đen.
Hắn giờ mới hiểu, màu lam mình thấy là gì, đó là màu của không trung.
Kế tiếp, hắn nhìn thấy mái hiên màu đen, trên cửa sổ lầu hai có một mỹ nhân mặc cung trang, hắn biết nàng, hắn không rõ vì sao nàng lo lắng, nhưng hắn ít nhất xác nhận một chuyện, thần trí của mình đã về tới học cung.
Hắn về tới Tẩy Trần Lâu.
Thân thể hắn vẫn như chao đảo giữa không trung.
Thần trí của hắn ở trong thân thể đau khổ, tìm kiếm một chút thời gian, đối với thân thể trong thế giới chân thật chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Thậm chí hắn còn nhắm hai mắt lại, sau đó một lần nữa mở to ra. Ai có thể nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn trở lại chỗ này? Ai có thể nghĩ đến hắn không còn là hắn, hắn đã đi tới một thế giới mới?
Thần trí của hắn đẩy cánh cửa đá lại về tới Tẩy Trần Lâu, điều này chứng minh tiểu thiên địa của hắn và thế giới chân thật thông nhau, cánh cửa u phủ đã mở ra, tuy rằng kinh mạch của hắn vẫn gãy đứt, nhưng hiện tại chân nguyên không còn rơi vào vực sâu không thấy, tàn lưu cánh đồng tuyết chảy nhỏ giọt vào dòng suối và hồ nước, không ngừng rót vào u phủ, trợ giúp hắn cảm ứng với thiên địa.
Mưa to đã ngừng lại, biến thành mưa bụi, thân thể của Trần Trường Sinh ở trong mưa mở mắt ra, đôi mắt như nước sáng ngời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Hắn một lần nữa nắm chặt đoản kiếm trong tay, một lần nữa tìm lại quyền khống chế chân nguyên trong thân thể, hai gối hơi thu, thắt lưng điều chỉnh tư thế rơi xuống vững vàng trên mặt đất.
Ngay sau đó, hắn không chút do dự lấy ra một bó đan dược nhét vào miệng, dùng tốc độ nhanh nhất nhấm nuốt, sau đó nhìn Cẩu Hàn Thực phía đối diện.
Cẩu Hàn Thực sẽ không xem nhẹ bất kẻ đối thủ nào, nhất là trên Thanh Đằng Yến từng chạm mặt Trần Trường Sinh, thêm đó Trần Trường Sinh có thể tiến tới vòng này đã chứng minh nhiều lắm. Nhưng khi chiến đấu bắt đầu, hắn mới phát hiện mình vẫn chưa phán đoán chính xác về Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh thiêu đốt cánh đồng tuyết, nếu không phải kinh mạch có vấn đề sẽ biểu hiện hùng mạnh hơn, mặc dù với tiêu chuẩn bây giờ cũng đã khiến Cẩu Hàn Thực cảm thấy rung động —— mười lăm tuổi, chỉ tu hành chưa tới một năm, thời gian dẫn tinh quang tẩy tủy còn ngắn hơn, không ngờ có thể có được chân nguyên dày như thế, đời này Cẩu Hàn Thực chỉ thấy sư huynh Thu Sơn Quân làm được chuyện không tin nổi này, nhưng không ngờ Trần Trường Sinh cũng làm được.
Nhưng như ở trong khách viện Ly Sơn, hắn từng nói với Thất Gian và ba vị sư đệ, hắn tin Trần Trường Sinh không thể thắng được mình và Thiên Hải Thắng Tuyết, bởi vì Trần Trường Sinh không thể Thông U.
Thông U cần ít nhất trăm đêm, hàng đêm dẫn tinh quang hóa thành tâm khấu phủ.
Cho dù Chu Độc Tài năm đó cũng không ngoại lệ.
Trần Trường Sinh tẩy tủy thành công chưa được trăm đêm, lấy gì Thông U?
Nhưng mà, lúc này lại có chuyện gì đó đang phát sinh.
Cẩu Hàn Thực nhìn Trần Trường Sinh, cảm giác chuyện mình được thế nhân tán thưởng vì đọc một lượt đạo tạng... bỗng nhiên trở nên không có ý nghĩa, bởi vì mình có đọc hết ba nghìn đạo tạng cũng không thấy có chuyện như vậy.