Ma Quân trẻ tuổi giẫm lên cát vàng, theo vết máu màu vàng nhìn như cũ kỹ đi tới.
Nơi đó là cửa sau đình viện, trên xích sắt tràn đầy tú tích, không biết bao nhiêu năm chưa mở, nhìn rất bình thường.
Nếu nói có điểm nào đặc thù, đại khái chính là hai tượng đá bên cạnh cửa.
Hai tượng đá này hẳn là hai nam nhân, cả người không một sợi vải, đường nét thân thể vô cùng hoàn mỹ, phía sau có một đôi cánh chim.
Tượng đá không có vẻ mặt gì, nhưng có một loại cảm giác rất sống động, tựa như một khắc sau sẽ sống lại.
Nếu để cho các trưởng lão Yêu tộc sống lâu một chút thấy được, có lẽ sẽ liên tưởng đến các thần minh trong truyền thuyết.
Ở trong mắt Ma Quân hai tòa tượng đá này giống như là cấm kỵ nào đó, tràn đầy cảm xúc ghét cay ghét đắng cùng cảnh giác.
Trên thực tế, hắn rất quen thuộc hai tượng đá này.
Lúc còn rất nhỏ, hắn đã từng thấy bọn họ ở trong các bức điêu khắc chư thần ở chỗ sâu nhất của Ma Cung. Hai tòa tượng đá này bỗng nhiên từ Ma Cung tại Tuyết Lão thành đi tới Bạch Đế thành, hắn cũng không thấy kỳ quái, bởi vì đêm đó thời điểm tinh không tế, hắn tận mắt thấy hai cột sáng phá vách tường mà tới, quán chú vào hai tòa tượng đá này.
Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Ma Quân trở nên tái nhợt, qua một lát mới trở lại bình thường.
Hắn vẫn tồn tại cảnh giác cùng nghi ngờ rất lớn đối với tinh không tế, chẳng qua thời thế bắt buộc, khiến cho hắn phải tiếp nhận đề nghị của Hắc Bào.
Chẳng qua lúc này tận mắt nhìn thấy hai tòa tượng đá không có chút sinh cơ, tuyệt đối là vật chết, hắn bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình có chính xác hay không.
"Phụ thân, cách nhìn của ngươi có thể là đúng... Tinh không có thể giết người, có thể giúp chúng ta giết người, cũng có thể giết chết chúng ta."
Ma Quân nhìn hai tòa tượng đá này, hai tay ở phía sau chậm rãi vuốt một món đồ cũng bằng đá, chậm rãi nói: "Nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không coi bọn họ là đồng tộc, mà chỉ dùng như chó săn của mình, nếu ngày nào đó bọn họ hiểu được điều này, ta sẽ hủy diệt vật này."
Nếu như Trần Trường Sinh có mặt ở đây, sẽ có thể nhận ra món đồ trong tay của hắn là cái gì.
Đêm đó ở tuyết lĩnh, chính là món đồ bằng đá này đâm vào bụng lão Ma Quân, dẫn tới một đạo cột sáng tràn đầy hủy diệt từ bên kia tinh không đi tới nơi này.
...
...
Cung điện nơi Lạc Lạc ở nằm tại chỗ cao nhất của Bạch Đế thành, thậm chí so với tẩm cung của vợ chồng Bạch Đế còn cao hơn.
Bởi vì nàng rất thích ở cao nhìn xa, dĩ nhiên cũng nói rõ vợ chồng Bạch Đế sủng ái nàng đến cỡ nào.
Chỉ là hôm nay mây mù trong Bạch Đế thành nồng nặc hơn bình thường rất nhiều lần, đứng bên cửa sổ rất khó nhìn tới nơi xa, ánh sáng có chút u ám, chỉ có thể nhìn thấy Hồng hà quen thuộc cùng với núi xanh bờ bên kia mà thôi, tựa như còn có thể ngửi được mùi vị ươn ướt của rừng rậm, còn có đại thụ nơi xa như ẩn như hiện tựa như cao bằng với thiên không.
Những phong cảnh này nàng đã xem rất nhiều năm, sớm đã thành quen, chẳng biết tại sao hôm nay lại cảm thấy có chút xa lạ.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy ngoài cung truyền tới thanh âm huyên náo, nghe được thanh âm trống trận, cảm ứng thấy dã thú khiêu vũ kích thích khí tức của hoang hỏa.
Đại điển thật sự bắt đầu rồi ư?
Nàng đã biết chuyện đã xảy ra đêm qua.
Ngoài mặt thoạt nhìn, các đại nhân vật như Tương tộc tộc trưởng biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nàng hiểu, mọi thứ chỉ là giả mạo mà thôi.
Hôm qua trận chiến tranh thần thánh lĩnh vực kia, rất rõ ràng mẫu thân đạt được thắng lợi, uy vọng hoặc là khí thế đang trong lúc mạnh nhất, vô luận là đại trưởng lão hay là đại nhân vật khác của Yêu tộc, trừ nắm chặt cán búa nói ra hai chữ tạo phản ra, lại không có bất kỳ biện pháp nào để cho mẫu thân nhượng bộ chút nào.
Càng làm nàng cảm thấy thương cảm chính là, đại trưởng lão rất rõ ràng cảm giác thấy ý chí của phụ thân.
Điều này nói rõ phụ thân cũng biết chuyện này.
Đêm qua trước lúc đại trưởng lão rời khỏi hoàng cung, từng đến thăm nàng, lấy huyết thệ bảo đảm nàng sẽ bình an, nhưng không nhắc đến chuyện hôm qua một lời nào.
Thiên Tuyển đại điển vẫn sẽ tiến hành như thường.
Tựa như hạt mưa sẽ từ trên trời rơi xuống, nàng sẽ phải lập gia đình, không có cách nào thay đổi.
Mẫu thân rốt cuộc muốn mình gả cho ai? Nàng vì sao tự tin rằng đối tượng do mình lựa chọn, nhất định có thể được tổ linh lựa chọn, chịu đựng qua tẩy lễ thiên hỏa thụ tâm?
Lạc Lạc nhìn Hồng hà yêu vệ ngoài cửa sổ đang cảnh giác chí cực, suy nghĩ tới những vấn đề này.
Đêm qua bởi vì suy tư rất nhiều chuyện, an bài kế hoạch sau này, nàng ngủ không ngon giấc, cho nên sắc mặt cũng không tốt lắm.
Lý nữ quan nhìn mặt của nàng, cho là nàng bởi vì thương tâm mà mất ngủ, không cách nào kìm nén sự thương sót, đôi mắt ươn ướt.
"Theo địa đạo mà đi chứ?"
Lý nữ quan bưng chén tử trà đến trước người Lạc Lạc, hạ giọng nói: "Ta đã lấy được chìa khóa."
Lạc Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Dưới đất có thiên tàm trùng rất khó đối phó."
Nghe tên thiên tàm trùng, sắc mặt của Lý nữ quan hơi trắng bệch, bỏ qua ý định này, bắt đầu suy tư phương pháp khác để trốn đi.
Lạc Lạc cũng không nói thật.
Thiên tàm trùng là người thủ hộ của Bạch Đế thành ở vực sâu dưới đất, lực sát thương vô cùng đáng sợ, hơn nữa có thể tự do xuyên qua vực sâu và đất đá, từ ý nào đó mà nói, có thể hoàn mỹ ngăn cản địch nhân lẻn vào từ dưới đất, nhưng ba năm trước đây nàng đã thử, thiên tàm trùng không cách nào ngăn cản được nàng.
Nàng vuốt ve viên đá nhỏ trên cổ của mình, nghĩ tới bộ dáng thiên tàm trùng hoảng sợ né tránh lúc ấy, cười vui vẻ.
Lý nữ quan nào biết đâu rằng viên đá nhỏ này chính là thiên thư bia trong truyền thuyết , nhìn nàng bật cười cho rằng nàng chấn kinh quá độ, rất kinh hoảng, không biết làm thế nào cho phải.
Lạc Lạc an ủi mấy câu, mới để cho Lý nữ quan bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cho dù có Hồng hà yêu vệ cực kỳ mạnh mẽ này trông chừng cẩn mật, cho dù Bạch Đế thành ngầm có cấm chế, nếu như nàng muốn chạy trốn, cũng không phải chuyện quá khó khăn gì.
Ở trong mắt Mục phu nhân, ở trong mắt các trưởng lão như Tương tộc tộc trưởng, ở trong mắt các yêu tướng đại thần, mấy năm qua Lạc Hành công chúa điện hạ cũng không chuyên cần tu hành công pháp hoàng tộc, cảnh giới thực lực tăng lên vô cùng chậm chạp, vẫn mảnh mai yếu đuối như trước lúc đến kinh đô... Không ai biết, nàng tu hành vẫn rất cần cù, nàng giống tiên sinh của mình, mỗi ngày năm giờ sẽ tỉnh giấc, nhắm mắt tĩnh tâm năm tức, sau đó rời giường rửa mặt dùng cơm, sau đó bắt đầu học tập minh tưởng, cho đến đêm khuya mới ngủ.
Đúng vậy, tốc độ tu hành công pháp hoàng tộc của nàng rất bình thường, thậm chí lộ vẻ chậm cháp, nhưng không phải bởi vì không có ngộ tính, hoặc là vấn đề kinh mạch còn chưa được giải quyết, mà bởi vì nàng đem phần lớn thời giờ dùng vào việc hoàn thành bài tập của tiên sinh giao cho, nói một cách khác, tuyệt đại đa số thời gian nàng dùng để học tập kiếm đạo.
Trừ thiên thư bia cùng với tu vi kiếm đạo ngày càng cường đại, nàng còn có rất nhiều pháp khí cường đại phụ thân lưu lại, muốn hù dọa thiên tàm trùng dùng thông đạo dưới đất để rời đi, cũng không phải là việc khó, thương cảm của nàng cảm nhiều hơn là vì qua vài ngày nữa có thể sẽ không thấy được những phong cảnh ngoài cửa sổ này nữa.
Đúng vậy, nếu như không có biến hóa nào khác phát sinh, nếu như... tiên sinh không kịp tới Bạch Đế thành, như vậy, nàng đành phải tự mình rời đi.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một trận thanh âm cực kỳ bén nhọn thậm chí có chút chói tai, không khí bị xé rách thành sợi nhỏ, cũng là thanh âm cấm chế bị sự vật nào đó dùng tốc độ cao đánh vỡ, sau đó ngoài điện vang lên mười mấy tiếng kêu rên, trên mặt đất tro bụi dâng lên, gió mát đột nhiên tan biến, một thân ảnh hiển hiện ra.
Tại bên tay áo người đó còn mang theo không khí rung động tốc độ cao tạo thành tàn ảnh, có thể đoán được tốc độ của hắn lúc đến nhanh đến nhường nào.
Người này mặc một món trường sam có chút cũ, trên đó có thêu đồ án hình đồng tiền, vẻ mặt nhìn rất lạnh nhạt, tựa như một phú ông tầm thường, nếu chú ý tới chút ít bùn đất trên giày hắn, có lẽ sẽ coi hắn là đại địa chủ giàu có tuổi già về quê để làm nông.