Hai người thi lễ với đối phương.
Trận chiến sắp bắt đầu là trận cuối cùng, cũng là trận quyết định cái tên đứng đầu danh sách, so sánh với những trận trước, không khí đương nhiên không giống nhau.
Cửa sổ lầu hai mở ra, các đại nhân vật đi tới bên cửa sổ, Ly Cung Giáo Sĩ phụ trách cuộc thi cũng đi tới bên lan can, không phải để xem náo nhiệt mà là tỏ vẻ tôn trọng hai thí sinh tham gia trận này.
Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực hướng mọi người lầu hai thi lễ.
Ngay vào lúc này, giữa lâu truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó những Ly Cung Giáo Sĩ đều thi lễ né tránh, các đại nhân vật vẻ mặt khẽ biến, hướng phía thanh âm nghênh đón.
Nhân vật lãnh tụ cựu phái Quốc giáo —— Giáo Xu Xứ giáo chủ Mai Lý Sa tự mình trình diện.
Bởi vì tuổi tác và kinh nghiệm, cũng bởi vì nửa năm cùng Giáo hoàng giằng co, địa vị của giáo chủ đại nhân trong quốc giáo không khỏi lung lay, Trần Lưu Vương và Tiết Tỉnh Xuyên lên trước thỉnh an, Từ Thế Tích thi lễ, cả hai vị thánh đường đại chủ giáo thuộc phái khác cũng phải hạ thấp người vấn lễ.
Giáo chủ đại nhân nhìn Mạc Vũ gật gật đầu.
Mạc Vũ biết ý nghĩa lão nhân gia tự mình trình diện, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, nhưng không có lên tiếng.
Lầu hai có chút huyên náo, các đại nhân vật đều cúi chào, sau đó một lần nữa an bài số ghế, pha trà lấy trái cây, trong lúc nhất thời, hai nhân vật chính Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh như bị người lãng quên.
Chưa thể giao chiến ngay, hai người bọn họ trò chuyện.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Ngươi khiến rất nhiều người bất ngờ.
Trần Trường Sinh nói:
- Vận may của ta không tệ.
Đây là lời thành thật, không phải khiêm tốn, càng không phải là dùng khiêm tốn che dấu đắc chí.
Cẩu Hàn Thực lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Lấy năng lực của ngươi, ngươi ở kinh đô này hơn nửa năm thật quá mức an tĩnh, ngươi không nên lặng lẽ như vậy, ngươi có tư cách sống tự tại hơn.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta không nghĩ tới là ngươi khuyên ta.
Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói:
- Đều là người thích đọc sách nhân, quả thật không thích ra cửa, chẳng qua những lời này là sư huynh năm đó khuyên ta, ta cảm thấy rất có đạo lý, cho nên tặng cho ngươi.
Sư huynh của hắn đương nhiên là Thu Sơn Quân.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, không nói tiếp mà là trả lời đề nghị của Cẩu Hàn Thực:
- Ta phải cẩn thận, chặt chẽ sống như vậy vì đã quen sống cẩn thận chặt chẽ như vậy.
Cẩu Hàn Thực không đồng ý nói:
- Cẩn thận, nghiêm túc và cẩn thận chặt chẽ là hai từ.
Trần Trường Sinh lắc đầu, rất kiên trì, nói:
- Chính là cẩn thận chặt chẽ.
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát, có chút khó hiểu hỏi:
- Tại sao vậy?
- Đây là chuyện mọi người không thể biết, cũng là chuyện ta không thể giải thích.
Trần Trường Sinh nói.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Cẩn thận chặt chẽ, tuyệt đối không bao gồm việc đứng đầu danh sách.
Trần Trường Sinh nhìn lầu hai, nói:
- Ngày đó ngươi cũng có mặt, biết những lời này không phải do ta nói.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói:
- Không phải ngươi nói, vậy có phải ngươi cũng muốn làm không?
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, thừa nhận điểm này.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Cho nên ta mới thấy mâu thuẫn.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta nói rồi, đây là chuyện mọi người không hiểu, cũng là ta không thể giải thích, nhưng cái này không mâu thuẫn, bởi vì không ai thích cuộc sống cẩn thận chặt chẽ.
Ngay vào lúc này, lầu hai truyền đến tiếng của Ly Cung Giáo Sĩ.
Vẫn là câu đã lặp lại vô số lần.
- Các ngươi... Chuẩn bị xong chưa?
Trước khi chiến đấu bắt đầu, Trần Trường Sinh nói tiếng xin lỗi với Cẩu Hàn Thực.
- Ta nhất định phải đứng đầu danh sách, vì mục đích này, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, Chiết Tụ... nhận tiền của Quốc Giáo Học Viện, ta cùng hắn giao dịch, hắn đáp ứng ta sẽ tận khả năng chiến thắng ngươi, ít nhất là tiêu hao ngươi, nếu gặp ta, hắn sẽ trực tiếp bỏ quyền.
Cẩu Hàn Thực có chút giật mình, trầm mặc một lát, nói:
- Khó trách hắn liều mạng như thế.
Nói xong câu đó, hắn ho khan, nhíu mày, có vẻ có chút thống khổ, sau đó hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi:
- Ngươi không phải một người để ý hư danh, vì sao coi trọng Đại Triều Thí như thế?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta nói rồi, rất nhiều chuyện không thể giải thích.
Cẩu Hàn Thực không nói gì nữa.
Trần Trường Sinh chưa nói xong, hắn nhìn thanh kiếm bên hông Cẩu Hàn Thực, có chút do dự nói:
- Kiếm pháp tổng quyết, có thể đổi lấy mấy thứ kia không?
Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết có thể đổi lấy rất nhiều thứ, hơn nữa đối với Ly Sơn đệ tử kiếm tông mà nói, chưa nói là đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, cho dù là vật quan trọng hơn, bọn họ cũng nguyện ý bỏ ra.
Cẩu Hàn Thực biết Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết trước kia ở Bạch Đế thành, bây giờ đang ở Quốc Giáo Học Viện, nhưng cũng thật không ngờ Trần Trường Sinh lại có thể đề nghị như vậy. Hắn đã trầm mặc rất lâu, lắc đầu nói:
- Ta là Ly Sơn đệ tử, cho nên không thể nhận, nếu là kiếm pháp của Ly Sơn, tương lai chúng ta sẽ dựa vào lực lượng của mình mời về Ly Sơn, chứ không thể dùng để làm giao dịch.
Nghe hắn cự tuyệt đề nghị của Lạc Lạc, Trần Trường Sinh không hề thất vọng, ngược lại còn thả lỏng.
- Vậy thì tới đi.
Trần Trường Sinh tay phải cầm Lạc Vũ Tiên, chân nguyên hơi vận, đầu tiên lắc nhẹ trong gió.
Đây là trận chiến quan trọng nhất Đại Triều Thí năm nay.
Bắt đầu rất bình tĩnh, cũng rất đột nhiên.
Cẩu Hàn Thực rút kiếm ra khỏi vỏ, tùy ý vung tay, kiếm ở trên không trung nhẹ nhàng run rẩy, phát ra tiếng vù vù.
Hắn hướng Trần Trường Sinh đi đến, bước chân vững vàng mà thong thả, lại có một cảm giác không thể tránh đi.
Cẩu Hàn Thực xuất kiếm, kiếm ý an hòa không hề rít lên, bầu trời xanh phía xa vang lên một âm thanh cực trong trẻo, phảng phất như có ai đang hắng giọng ca hát.
Ngư ca hồi đáp nhau, âm thanh uốn khúc đi tới.
Kiếm tới quá nhanh, hơn nữa quá mức bình thản, thậm chí mơ hồ mang theo một chút vui sướng khi gặp đối thủ. Đối mặt với kiếm này, Trần Trường Sinh lại sinh ra cảm giác không thể tránh né, bất kể là Da Thức Bộ hay tốc độ đều không có biện pháp.
Hắn rót chân nguyên vào Lạc Vũ Tiên lý, dùng tiên làm kiếm, che chắn trước người.
Một tiếng thanh thúy, Lạc Vũ Tiên kịch liệt địa run rẩy.
Trên Lạc Vũ Tiên hiện ra một đạo kim sắc, sinh ra một lực lượng hùng hồn, cứng rắn, mạnh mẽ ngăn lại kiếm ý của Cẩu Hàn Thực, nhưng mà lại không thể ngăn cản kiếm ý của hắn theo cán tiên xâm nhập vào cổ tay của Trần Trường Sinh.
Tay của hắn run rẩy, tiếp theo đó là cánh tay, sự đau đớn thuận thế lên đến vai, hắn không thể cầm được cán tiên, theo tiếng xé gió, Lạc Vũ Tiên rời tay bay đi.
Ngay vào lúc này, kiếm thứ hai của Cẩu Hàn Thực theo tới. Theo một kiếm này, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng ca, ánh nắng chiều đầy trời.
Lạc Vũ Tiên bay mất, Trần Trường Sinh vẫn còn có Vấn Thủy Kiếm. Hắn cầm chuôi kiếm kéo ra ngoài, chỉ nghe một tiếng kêu rít gào, Vấn Thủy Kiếm rời vỏ, thân kiếm sáng phản chiếu ánh nắng bên ngoài, đồng thời sinh ra thêm càng nhiều ánh nắng chiều, biến tất cả cửa sổ và cửa thành màu đỏ ấm áp.
Vấn Thủy Tam Thức Vãn Vân Thu.
Hai ánh nắng giao hòa, mái hiên màu đen biến thành hoàng kim.
Một khí tức tinh thuần theo kiếm ý phá vỡ phòng thủ của Trần Trường Sinh, đánh úp về phía ngực của hắn, nếu không phải trong nháy mắt đó Vấn Thủy Kiếm rít gào, dựa vào thân kiếm chặn phần lớn thế công, bản thân hắn đã bị trọng thương.
Vấn Thủy Kiếm cứu vớt hắn, nhưng cũng bị kiếm của Cẩu Hàn Thực bay lên trời cao, gào thét bay ra ngoài, không biết rơi xuống nơi nào.
Trần Trường Sinh không chút do dự lướt ra sau, muốn dùng Da Thức Bộ, đồng thời tay phải cầm đoản kiếm, tay trái nắm chặt một vật nhỏ.
Quả nhiên, kiếm thứ ba lại đến.
Ba kiếm liên tục không có giãn cách, không cho Trần Trường Sinh cơ hội để thở, tiếng ca từ chân trời đến, ánh nắng chiều sinh ra, sau đó có thuyền đánh cá xuất hiện.
Ngư ca tam xướng, đó là tam kiếm.
Cái này chính là kiếm pháp mạnh nhất của Cẩu Hàn Thực.
Đệ nhất kiếm đánh rơi Lạc Vũ Tiên, đệ nhị kiếm đánh bay Vấn Thủy Kiếm, đệ tam kiếm chói mắt như thế, Trần Trường Sinh sẽ ứng phó thế nào?
Ba kiếm nối liền tự nhiên, cực kỳ xinh đẹp, hắn căn bản không có cả cơ hội dùng Da Thức Bộ.
Trong lâu vang lên một tiếng vang nhỏ.
Trước kiếm Cẩu Hàn Thực không có thân ảnh của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh hiện ra ở phía sau hắn hơn hai mươi trượng, nhìn như không có chuyện gì, nhưng kì thực kinh tâm động phách tới thân thể tái nhợt, thậm chí tay có chút run rẩy.
Một đạo khói trắng trong nắm tay trái chậm rãi tràn ra.
Cẩu Hàn Thực thu kiếm đứng yên, nhìn hắn hơi dị thường hỏi:
- Thiên Lý Nữu?
Đúng vậy, phương pháp Trần Trường Sinh dùng để tránh đi ngư ca tam kiếm chính là Thiên Lý Nữu. Cũng chỉ có Thiên Lý Nữu, mới có thể giúp hắn tránh được súc thế của Cẩu Hàn Thực.
Hắn và đám người Lạc Lạc ở ngoài tính toán đánh trận này thế nào, Cẩu Hàn Thực sao lại không nghĩ?
Trong Tẩy Trần Lâu yên lặng, một lát sau, trong lầu hai không nén được tiếng thán phục.
Vì tránh đi một kiếm này, Trần Trường Sinh không ngờ dám bỏ ra đồ trân quý như thế, với người tu đạo mà nói có Thiên Lý Nữu như có thêm tính mạng, điều này khiến tất cả mọi người khiếp sợ, đồng thời lại xác nhận địa vị của hắn trong lòng Lạc Lạc Điện Hạ. Nhưng thứ khiến mọi người khiếp sợ vẫn là ba kiếm của Cẩu Hàn Thực.
Na kiếm bình thường, không có phong vũ làm bạn, vô cùng yên lặng, nhưng mà không hổ là ba kiếm mạnh nhất của Cẩu Hàn Thực, mang tới cho người ta cảm giác không muốn chống cự.
Nếu Trần Trường Sinh không có Lạc Vũ Tiên, Vấn Thủy Kiếm cùng với Thiên Lý Nữu, hắn đã thua.
Cẩu Hàn Thực thật sự rất mạnh.
Mọi người có chút kinh ngạc, cho dù qua một trận với Chiết Tụ, Cẩu Hàn Thực cũng không có vừa mới bắt đầu đã dùng kiếm chặt chẽ như vậy, vì sao lúc này chống lại Trần Trường Sinh, hắn không hề nương tay?
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Vũ Tiên rơi trên mặt đất, nghĩ không biết Vấn Thủy Kiếm rơi ở đâu, cùng trong lòng bàn tay hóa thành hư vô Thiên Lý Nữu, trầm mặc không nói, biết khoảng cách của mình còn rất xa Cẩu Hàn Thực, so với Chiết Tụ và đối phương thì chênh lệch còn lớn hơn nhiều rất nhiều.
Nếu Cẩu Hàn Thực còn có kiếm thứ tư, hắn sẽ đỡ như thế nào?