Trừ lần đó ra, cuộc sống một ngày không có bất kỳ đặc biệt gì, chỉ có điều Trần Trường Sinh thỉnh thoảng lại nhìn phía cửa sân hoặc là tường viện yên tĩnh bên kia hồ nước, nghĩ đến thời khắc Chiết Tụ sẽ xuất hiện, nhưng cuối cùng không có xuất hiện.
Một ngày trôi qua, tiếp nữa một đêm, đã tới thời điểm Đại Triều Thí chính thức công bố kết quả thi.
Đại Triều Thí công bố kết quả thi không ở Ly Cung, mà là ở trên quảng trường trước cung Đại Minh, hôm nay bầu trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời không ngừng chiếu sáng, sự lạnh lẽo của đầu xuân đều bị xua tan, nhiệt độ không khí sôi động giống như không khí giữa quảng trường.
Người bán băng ghế và bán hàng rong hạt dưa nước trà bên ngoài, đương nhiên vẫn là người bận rộn nhất, duy trì trật tự quân sĩ và nha dịch, đương nhiên vẫn là người cực khổ nhất, chỉ có gặm hạt dưa, thỉnh thoảng dân chúng còn cùng quân sĩ quen biết tán gẫu đôi câu là người hạnh phúc nhất, có thể thấy náo nhiệt mà không cần quan tâm cái gì, đương nhiên là chuyện hạnh phúc.
Người đông nghìn nghịt trước cung Đại Minh, khắp nơi đông nghìn nghịt đều là ngàn vạn dân chúng kinh đô và các du khách từ ngoài quận chạy tới, trên mặt tràn ngập vẻ mặt hưng phấn.
Một gã lễ quan mặc triều phục màu đỏ thắm, đứng ở trên thềm đá phía bắc quảng trường, trong tay đang cầm một quyển sách lụa, cao giọng tuyên đọc danh sách tam giáp của Đại Triều Thí năm nay.
Ở sau lưng người phía trước của hắn, tổng cộng có mười sáu vị lực sĩ áo đen, cầm lấy cây roi bên cạnh. Mỗi khi gã lễ quan này báo ra một cái tên, mười sáu vị lực sĩ sẽ đều nhịp vẫy roi da, khiến cả tòa quảng trường vang vọng tiếng xé gió rõ ràng sắc nét, áp đảo tiếng nói chuyện bàn tán của đám người, thừa dịp thời khắc an tĩnh, nhạc sĩ cung đình sau hành lang phía trên thềm đá sẽ diễn tấu một đoạn nhạc khúc, coi là chúc mừng.
Rất đơn giản thậm chí trình tự có chút đơn điệu, nhưng bởi vì vị trí đặc thù của Đại Triều Thí cùng với không khí giữa quảng trường cho phép lộ vẻ náo nhiệt đặc biệt, sau khi tuyên bảng một người là âm thanh cây roi, sau âm thanh cây roi là tiếng nhạc, cuối cùng vang vọng trước quảng trường cung Đại Minh, vẫn như cũ vẫn là âm thanh ủng hộ như sấm.
Lễ quan báo tên một người, liền có âm thanh ủng hộ phóng lên cao, thí sinh đang đợi ở sườn điện, chỉnh sửa lại quần áo, theo đủ cấp bậc lễ nghĩa, đi vào trước điện, tiếp nhận ngợi khen chúc mừng của dân chúng và triều đình Đại Chu.
Đại Triều Thí tổng cộng lấy bốn mươi ba người, những thí sinh kia theo thứ tự đi vào trước điện, vẻ mặt khác nhau, đại bộ phận thí sinh vui vô cùng, có thí sinh vẻ mặt ngạo nghễ, vẻ mặt như là chuyện đương nhiên, có thí sinh bình tĩnh như thường, có thí sinh khẩn trương bất an, có thí sinh thì lộ vẻ có chút cô đơn, rất không hài lòng với thứ hạng của chính mình.
Tô Mặc Ngu mặc dù sớm đã bị Chiết Tụ đấu loại ở trong đối chiến, nhưng thành tích thử văn của hắn cực kỳ tốt, cuối cùng là hiểm lại càng hiểm tiến vào tam giáp Đại Triều Thí, cực may mắn xếp hạng vào cuối bảng của tam giáp, hắn có chút xúc động đối với việc này, nhưng không có biểu hiện gì, rất bình tĩnh đã tiếp nhận mọi thứ này.
Hắn giống như thí sinh danh tiếng bên ngoài, tuyệt đại đa số đều tiến vào tam giáp, có rất ít phát sinh ngoài ý muốn, ngoại trừ thử văn Chiết Tụ không có thành tích, cho nên không vào tam giáp. Theo tên lễ quan Hồng Y kia không ngừng xướng tên, mọi người lần lượt nghe được tên ba thiếu niên thư sinh Hòe Viện, Trích Tinh Học Viện có ba người, Thánh Nữ Phong có hai người, Thiên Đạo Viện có một người, Tông Tự Sở có hai người, ba tên thiếu niên cao thủ Ly Sơn Kiếm Tông kia đương nhiên ở bên trong.
Dân chúng nghe tính toán, phát hiện năm nay giống như mấy năm trước, vẫn là nam nhân chiếm thượng phong, âm thanh ủng hộ dần dần trở nên uể oải, nhưng cũng tốt hơn chờ mong ban bố đầu bảng, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không, hay là bởi vì nguyên nhân Đường Tam Thập Lục rất được nữ tử kinh đô hoan nghênh, thời điểm lễ quan báo ra tên hắn, âm thanh ủng hộ lại vang dội nhất trước cung Đại Minh.
Cuối cùng đã tới thời khắc ban bố đầu bảng Đại Triều Thí, tuy rằng số ghế sớm đã xếp định, mọi người vẫn còn nghển cổ chờ mong, có vẻ đặc biệt hưng phấn, tiếng nói chuyện bàn tán cũng dần dần lớn lên.
Tên thứ ba đầu bảng Đại Triều Thí năm nay là Chung Hội thư sinh Hòe Viện. Chung Hội là thiếu niên thiên tài trứ danh, xếp vị thứ chín ở trên Thanh Vân Bảng, nhưng theo đạo lý mà nói, hắn muốn đi vào đầu bảng, hẳn là chuyện cực kì khó khăn, chỉ là Đại Triều Thí lần này, thành tích của Lạc Lạc không so đo xếp hạng, Thiên Hải Thắng Tuyết lui thi đấu trước, Lương Bán Hồ đã thua bởi tiểu sư đệ Thất Gian nhà mình, Thất Gian và Quan Phi Bạch lại trước sau đã thua bởi Chiết Tụ, Trang Hoán Vũ lại bất ngờ đã thất bại, tổng hợp thành tích thử văn, hắn lại cực may mắn vào đầu bảng.
Chung Hội rất rõ ràng chính mình có thể tiến vào đầu bảng ở trong Đại Triều Thí, chủ yếu là nguyên nhân vận may, trên mặt đặc biệt vui mừng, nhưng thời điểm thay mặt tiếp nhận Hội Kim Như Ý đó của người thứ ba, cũng không dám toát ra chút cảm xúc không thèm để ý, bởi vì sau khi tiến vào đầu bảng, người phụ trách trao giải không còn là vị lễ quan kia, mà là đại nhân vật chân chính ——Tể tướng Đại Chu đại nhân Vũ Văn Tĩnh.
Tiếp theo, Cẩu Hàn Thực đi tới trước điện từ bên cạnh điện, hắn không đầy hai mươi tuổi, một thân áo vả mộc mạc, ánh mắt yên tĩnh thong dong, tùy ý Tể tướng đại nhân thay lưng Vi Hảo Đai Ngọc ở trên mình, lễ phép gửi tới lời cảm ơn, liền lui sang một bên, chỉ có lúc dân chúng ở kinh đô không tiếc đưa lên vỗ tay và âm thanh ủng hộ, mới cười cười.
Ngay sau đó, trước cung Đại Minh trở nên an tĩnh dị thường, tiếng thở dốc của lực sĩ cầm roi này, thậm chí ngay cả tiếng ma sát của quần áo trong đám người, đều lộ vẻ có chút chói tai.
Một tên thiếu niên đi đến từ thềm đá hướng trước điện.
Vô số tầm mắt dừng ở trên người của hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên kia trầm mặc đi về phía trước, xem thái độ dường như có chút câu nệ, nhưng kiềm chế không tệ, không có lộ vẻ quá khẩn trương, bước chân ổn định, viện phục của Quốc Giáo Học Viện lắc nhẹ trong gió, không thể nào sáng chói, nhưng rất sạch sẽ, giống như cảm giác mọi người cho hắn.
- Đây là Trần Trường Sinh sao?
Trong đám người trên quảng trường trước cung Đại Minh, vang lên rất nhiều tiếng nói chuyện bàn tán và âm thanh hỏi ý.
Trần Trường Sinh sớm đã người nổi tiếng của kinh đô, rất nhiều người đều nghe nói qua họ tên của hắn, biết lai lịch của hắn và hôn ước kia, hôm nay cũng là rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Mãi đến lúc này, rất nhiều dân chúng kinh đô mới thật sự ấn tượng đối với hắn, phát hiện hắn không phải Đường Tam Thập Lục công tử nhẹ nhàng như vậy, càng không phải là thiếu niên đẹp, lại cho người khác một loại cảm giác thân quen.
Trần Trường Sinh bước lên thềm đá, đi vào trước điện, xoay người nhìn biển người phía trên quảng trường.
break'>