Phù một tiếng.
Không phải tiếng cười.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Từ Hữu Dung phun ra.
Toàn bộ rơi vào trên người Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nhìn rất chật vật.
Từ Hữu Dung mở mắt, nhìn thấy hình ảnh này, nghĩ ngợi một chút, liền đoán được chuyện gì xảy ra lúc trước.
Nàng giơ ống tay áo lau vết máu ở khóe môi, sau đó lộ ra nụ cười nghịch ngợm.
Trần Trường Sinh không để ý đến chính mình, nhìn mặt nàng hơi tái nhợt, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Từ Hữu Dung biết hắn rất thích sạch sẽ, nhìn hắn không để ý chút nào, khẽ cảm động, lấy khăn tay ra cẩn thận lau máu trên mặt của hắn.
"Máu đọng đã được ép ra là tốt rồi."
Nàng đón ánh hoàng hôn nhắm mắt lại là để minh tưởng trị thương, lại bị Trần Trường Sinh hiểu sai ý.
Trần Trường Sinh cảm thấy hơi lúng túng, nhưng còn lo lắng nhiều hơn, cho dù nghe được nàng nói đã không có chuyện gì.
Hợp trai bế quan là chuyện vô cùng trọng yếu, hôm nay Từ Hữu Dung bởi vì hắn mới phải phá bích xuất quan trước kỳ hạn, tu hành tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng thật lớn.
Mấu chốt nhất chính là, đạo tâm của nàng sẽ bị phủ một tầng dấu vết không thể xóa nhòa, thậm chí rất có khả năng cũng không cách nào tìm được cơ hội phá cảnh.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Trần Trường Sinh trở nên trầm trọng .
Từ Hữu Dung biết hắn suy nghĩ điều gì, nói: "Rất nhiều người tu đạo gặp phải tình huống như ta, một khi gặp cảnh như vậy đạo tâm dao động, đến đây không có cơ hội bước vào thần thánh, nhưng ngươi không cần lo lắng cho ta, bởi vì ta tự tin hơn bọn họ, hơn nữa ta còn rất trẻ tuổi."
Nếu nói tu đạo, tu chính là năm tháng. Là người tu đạo trẻ tuổi nhất nhìn thấy cánh cửa kia trong lịch sử, nàng còn có rất nhiều năm tháng có thể đi cảm ngộ thưởng thức. Quan trọng nhất là, chính nàng cực kỳ nắm chắc điểm này, do đó bảo đảm những năm tháng này sẽ không uổng phí, đạo tâm của nàng không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nghe lời này, tâm tình của Trần Trường Sinh mới tốt hơn chút ít.
Máu trên mặt hắn đã được Từ Hữu Dung lau khô sạch sẽ, chợt còn sót lại, theo hoàng hôn mà hóa thành phượng hỏa biến mất, nhưng y phục lại không có cách nào xử lý. Hắn rất tự nhiên từ Tàng Phong vỏ kiếm lấy ra một bộ đạo y sạch sẽ, sau đó xoay người sang chỗ khác để thay, toàn bộ động tác lộ vẻ đặc biệt thuần thục, tựa như tái diễn vô số lần.
Từ Hữu Dung hỏi: "Từ trước đến giờ ngươi đã quen mang theo quần áo sạch bên cạnh ư? Tại sao lại thay thuần thục như thế?"
Trần Trường Sinh nghĩ tới trên tường Quốc Giáo học viện năm đó bị phá thành một lỗ hổng lớn, tiểu cô nương vịn thùng gỗ lớn nhìn chằm chằm vào mình, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng nhưng phải làm bộ không thèm để ý, bỗng nhiên sinh ra rất nhiều tưởng niệm, nhưng làm sao dám nhắc đến chuyện này, chỉ đem chuyện đáy Bắc Tân kiều thông tới lãnh cung hàn đàm kể lại mà thôi.
Từ Hữu Dung thuở nhỏ đã biết câu chuyện ở dưới đáy Bắc Tân kiều, không lấy làm lạ, hỏi: "Tiểu hắc long đã xảy ra chuyện gì?"
Câu này hỏi chính là chuyện Biệt Thiên Tâm bị giết chết.
Mặc dù nói hiện tại ai cũng đã biết, đây là một cái âm mưu của Đại Tây Châu, vấn đề là trước lúc âm mưu chưa bị bóc trần, Trần Trường Sinh thủy chung không đồng ý để cho tiểu hắc long đi ra ngoài đối chất, cực kì thông minh như nàng, tự nhiên đã đoán được tất nhiên có chuyện phát sinh trên người tiểu hắc long.
Trần Trường Sinh nói: "Hiện tại không cách nào xác nhận, nhưng hẳn là nàng không gặp nguy hiểm gì."
Từ Hữu Dung nói: "Cần phải làm gì?"
Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: "Chờ một thời gian ngắn rồi hãy nói."
Từ Hữu Dung không cần nhiều lời nữa, hỏi: "Ngươi đã từng đi dạo ở nơi này chưa?"
Trần Trường Sinh nói: "Đã gặp qua chút ít phong cảnh ngươi đề cập tới trong thư, nhưng không có thời gian để nhìn kỹ."
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem nhé?"
Trần Trường Sinh nói: "Được."
Gió núi nhẹ vuốt ve, hoa thụ lay động, mùi thơm nức mũi, bạch hạc phá hoàng hôn bay tới, đáp xuống trước người bọn họ.
Cùng với từng tiếng hót vang, bạch hạc cõng hai người bay lên trời, lấy tốc độ cực nhanh lần nữa xé rách hoàng hôn, xuyên mây phá vụ, đi tới đỉnh núi. Đứng ở vách núi, nhìn bình nguyên cùng Đồng giang dưới ánh hoàng hôn còn có dãy núi đã biến thành màu thủy mặc, Trần Trường Sinh cảm khái nói: "Khi còn bé ngươi ngươi nói phong cảnh nơi này rất đẹp, quả nhiên không giả."
Từ Hữu Dung cố tự trấn định nói: "Khi còn bé ta có viết thư cho ngươi ư? Hoặc là ngươi nhớ lầm rồi, mấy năm trước ta viết không ít thư cho ngươi."
Trần Trường Sinh mỉm cười nói: "Bạch hạc hẳn cũng còn nhớ rõ, làm sao ngươi lại quên rồi?"
Nghe lời này, bạch hạc ở bên nhẹ kêu hai tiếng, tỏ vẻ quả thật như thế.
Từ Hữu Dung vẻ mặt ảo não, nói: "Cũng không biết ngươi lừa gạt nó thế nào, hẳn là ngay cả lời của ta cũng không nghe."
Trần Trường Sinh nắm tay nàng ngồi xuống tảng đá nổi bật nhất trên vách núi.
"Từ nhỏ ta đã thích minh tưởng tĩnh tu ở trên tảng đá này."
"Phải, chín tuổi năm ấy ngươi đã nói trong thư."
"Uy, ngươi thật sự nhớ lầm rồi."
"Ta không nhớ lầm, bởi vì trong thư ngươi miêu tả phong cảnh, cùng nơi này giống nhau như đúc."
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"Được rồi, ba năm trước đây ngươi từng nói, nơi này có rất nhiều chim, vì sao ta lại không thấy?"
"Ngươi muốn xem không? Ta có thể làm cho rất nhiều chim tới đây chơi."
"Đây chính là vạn điểu triều phượng ư?"
"Đúng vậy."
"Hay là thôi đi, màn đêm buông xuống, đều cần nghỉ ngơi, cần gì quấy rầy."
"Cũng tốt."
"Nhưng con gà núi kia đâu?"
Trần Trường Sinh nói tự nhiên là con kim sí đại bằng điểu còn xa mới trưởng thành ở trong Chu viên.
"Nó thích ăn thịt, ta đưa nó đi thảo nguyên rồi."
"Thảo nguyên ư?"
"Chính là phiến thảo nguyên mà ngươi tặng ta."
"Phải... Tìm cơ hội chúng ta cùng đi xem xem."
"Đi xem cái gì?"
"Chu viên yêu thú nếu như thích, có thể sống ở nơi đó, chúng ta... Cũng có thể."
"..."
Hôm qua từ Phụng Dương huyện thành một đường chạy gấp đến đây, lo lắng khó giải, vừa gặp hai đại sự là Nam Khê trai hợp trai, Biệt Thiên Tâm tử vong, mấy trận chiến đấu kinh tâm động phách, đã để cho Trần Trường Sinh mỏi mệt tới cực điểm, mỏi mệt dần dần ập tới.
Hắn cùng với Từ Hữu Dung ngồi trên tảng đá bên vách núi, dựa vào nhau, tựa như ở Chu viên, vô cùng thư thái, thoải mái, rất nhanh đã nhắm hai mắt lại.
Không biết qua thời gian bao lâu, Từ Hữu Dung bỗng nhiên mở mắt.
Nàng lẳng lặng nhìn mặt Trần Trường Sinh, tựa như muốn ở phía trên tìm được một thứ tâm tình gì đó ngoại trừ mỏi mệt, nhưng không thu hoạch được gì.
Hắn vẫn như năm đó, từ trong tới ngoài cũng vô cùng sạch sẽ, không dính bụi bậm.
"Trần Trường Sinh, tại sao sau mười tuổi ngươi không chịu trả lời thư của ta chứ?"
Từ Hữu Dung nhìn hắn nhẹ nói.
Trần Trường Sinh đã ngủ, không có cách nào trả lời câu hỏi của nàng.
Bỗng nhiên, Từ Hữu Dung mở to hai mắt nhìn Trần Trường Sinh, trên mặt toát ra vẻ tò mò, sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì, trở nên có chút khẩn trương.
Nàng nhìn chung quanh.
Trên núi chim hót chợt dừng lại, dị thú vội vàng cúi đầu, chính là bạch hạc cũng quay cổ nhìn tới núi xa.
Từ Hữu Dung cúi đầu hôn xuống.
Phải, tựa như mùi bánh gạo nếp vậy, coi như không tồi.
Ngay lúc này, Trần Trường Sinh mở mắt.
Nhưng không tách ra.