Mục lục
Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Hải Triêm Y phát hiện mình đang bay lên.

Sau đó hắn phát hiện mình khôi phục khống chế đối với thân thể, vô thức bắt đầu huy động cánh tay, tựa như một cái tượng gỗ khua tay múa chân, có chút buồn cười. Nhưng vẫn không có biện pháp thay đổi quỹ tích bay của hắn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khách càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, hắn lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhắm hai mắt lại.

Hắn rơi vào trong tay Nam Khách, nhưng không chết.

Nam Khách nắm vạt áo trước của hắn, đem hắn nâng trong bầu trời đêm.

Thiên Hải Triêm Y mở mắt, thân thể không thể khống chế run rẩy, phát ra một tiếng gào thét.

Nam Khách nghiêng đầu đánh giá hắn, trong đôi mắt có chút đần độn mang theo chút ít thần thái khốn hoặc, có chút không hiểu đây là chuyện gì.

Thiên Hải Triêm Y càng không hiểu đây là chuyện gì, sợ hãi mờ mịt tới cực điểm.

Tầm mắt Nam Khách lướt qua hắn, nhìn về đối diện.

Vô luận quân sĩ cùng cao thủ Tùng Sơn quân phủ hay là Tuyệt Thế tông hoặc giả là Thiên Hải gia, lúc này đều rất mờ mịt, không biết chuyện này là thế nào.

Trên sơn đạo đã không còn thân ảnh của Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ.

Dưới bóng đêm, trong tuyết lĩnh có hai tiếng xé gió từ rất xa truyền đến, thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm cây tùng bị xô gãy.

Có một thân ảnh lao cực nhanh xuống tuyết cốc bên dưới, còn có một thân ảnh hướng tuyết phong chỗ cao điên cuồng mà chạy.

Chỉ trong chốc lát thời gian, hai thân ảnh kia đã cách xa mấy trăm trượng.

Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ đã đi.

Bọn họ đi rất kiên quyết, căn bản không có để ý tới sống chết của thuộc hạ và thân tín nơi này.

Rất rõ ràng, đây là kế hoạch cùng an bài của bọn hắn, giữa bọn hắn đã có sự ăn ý từ trước.

Ban đầu Chu Dạ đặt câu hỏi với trung niên thư sinh, hai người nói chuyện với nhau, chỉ là để che mắt mà thôi.

Bọn họ đem Thiên Hải Triêm Y ném về phía Nam Khách, chính là muốn tranh thủ thêm một ít thời gian.

Bọn họ hướng hai phương hướng bất đồng mà chạy, chính là muốn tranh thủ thêm một chút cơ hội.

Tất cả mọi việc, đều là vì chạy trốn.

Chu Dạ chưa từng nghĩ tới việc lưu lại để đánh một trận với Nam Khách, không phải là hắn sợ hãi thực lực của Nam Khách, mà là bởi vì hắn không thể nhìn thấu một người khác.

Tên trung niên thư sinh kia.

Trong truyền thuyết, vị trưởng lão Chúc Âm vu đi theo bên cạnh Nam Khách quả thật giỏi dùng tiếng đàn chế địch, nhưng hắn dám chắc, người này đã chết ở Chu viên.

Vậy trung niên thư sinh gảy đàn là ai?

Chu Dạ nghĩ tới một loại khả năng, chẳng qua phỏng đoán này quá mức kinh hãi thế tục, cho nên chính hắn cũng không thể tin nổi.

Khi mưa nỏ đầy trời bắn tới đầu kia sơn đạo, hắn căn bản không chú ý ứng đối của Nam Khách, mà là quan sát trung niên thư sinh —— trung niên thư sinh chỉ nhìn đàn cổ trong ngực, vẫn không nhúc nhích, chính là dây đàn cũng không còn động, càng không né tránh, nhưng chút ít thần tiễn có chứa thánh quang, lại phảng phất sợ hãi tự nhiên bay đi.

Thấy hình ảnh này, Chu Dạ càng cảm thấy phỏng đoán của mình chính xác.

Cho dù khả năng chỉ có một phần ngàn, trung niên thư sinh thật là người mà hắn đang nghĩ, nếu như hắn không đi, tối nay nhất định sẽ chết ở chỗ này.

Cho nên hắn quyết định chạy trốn, không chút do dự, cho dù lộ vẻ đáng thương mà vô sỉ như thế.

...

...

Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ biến mất trong tuyết lĩnh dưới bóng đêm, tựa như hai con chó nhà có tang.

Tùng Sơn quân phủ cùng Tuyệt Thế tông cao thủ vẻ mặt mờ mịt, không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết kế tiếp nên làm thế nào.

Người của Thiên Hải gia nhìn thiếu gia nhà mình rơi vào trong tay Ma tộc công chúa, lại càng khẩn trương tới cực điểm.

Thiên Hải Triêm Y nhìn Nam Khách, sợ hãi tới cực điểm, ám ảnh tử vong làm cho hắn sinh ra dũng khí, một tiếng hét vang mang theo nức nở, hai tay đập tới thái dương của Nam Khách.

Hắn nhìn như rất bối rối, vung quyền nhìn như không có chiêu thức gì, nhưng không ai biết hai quyền này chính là tuyệt học của Thiên Hải gia —— Lãm Tước Vĩ!

Hai luồng ánh sáng xé rách bóng đêm u ám, hai đấm của Thiên Hải Triêm Y như tia chớp đánh trúng Nam Khách, không có chút nào sai lệch.

Ba ba hai tiếng va chạm cực kỳ trầm muộn rõ ràng vang lên trên sơn đạo.

Nam Khách không tránh né quyền của hắn, thậm chí không có động tác tránh né, vẫn mặt không thay đổi nhìn hắn.

Gió đêm nhẹ phẩy, một sợi tóc đen từ thái dương nàng phiêu khởi, không đứt lìa, tự nhiên nàng cũng không bị thương.

Không ai đi tránh né một con bọ ngựa hung hăng vung càng của mình, nàng cũng sẽ không để ý tới việc Thiên Hải Triêm Y xuất thủ.

Mặc dù tuyệt học của Thiên Hải gia rất mạnh, nhưng quả đấm của hắn không có khí lực.

Chênh lệch cảnh giới khó lòng vượt qua, sẽ làm tất cả chiêu thức mất đi ý nghĩa.

Thiên Hải Triêm Y tuyệt vọng chí cực, muốn nói vài lời cầu đối phương tha mạng cho mình, lại nói không thể thành lời.

Nam Khách buông tay để hắn xuống, đi tới bên sơn đạo nhìn về tuyết lĩnh dưới bóng đêm, phía sau không thấy hai cánh.

Nàng nhìn hai thân ảnh dưới vách núi cùng trên núi đang nhanh chóng rời đi, mặc nhiên nghĩ tới, hai người này hẳn có thể coi là đại nhân vật của Nhân tộc, lại cũng có thể vô sỉ như vậy, khó trách Thần tộc thống trị phương bắc đại lục đã hơn ngàn năm, nhưng thủy chung không cách nào chiến thắng Nhân tộc, nghĩ như thế, sau này gặp phải tình huống như thế phải giết trước mới được.

Thiên Hải Triêm Y nhìn bóng lưng của nàng, có chút ngơ ngẩn, không biết chuyện gì xảy ra.

Sau đó, hắn đột nhiên cảm giác được cổ họng mình ngòn ngọt, sau đó cảm thấy tim mình lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cây vũ linh cắm vào cổ họng của mình, mà một cây vũ linh khác cắm thật sâu vào lồng ngực của mình.

Vũ linh màu xanh biếc, dưới màn đêm đen nhánh, lộ vẻ phá lệ yêu dị, được hai vị mỹ nhân Ma tộc nắm ở trong tay.

Hai tiếng nhẹ vang, vũ linh màu xanh biếc biến mất, hai vị mỹ nhân Ma tộc hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán, sau đó ở bên cạnh sơn đạo đoàn tụ, biến về cánh chim nhẹ nhàng lắc lư .

Thiên Hải Triêm Y quỳ rạp xuống đất, che cổ họng cùng ngực, nhìn máu mình bị độc nhuộm thành màu xanh biếc không ngừng từ giữa ngón tay tràn ra, dần dần không còn hô hấp.

Nam Khách không nhìn hắn một cái, vẫn nhìn hai đạo thân ảnh dưới sơn lĩnh.

Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ chạy theo hai hướng ngược nhau, cho dù nàng có tốc độ bất khả tư nghị nhất thế gian, ở trong phạm vi tuyết lĩnh, nhanh nhất cũng chỉ có thể đuổi kịp một người trong đó, hơn nữa lấy cảnh giới thực lực của nàng, chống lại một người cũng không dám xưng tất thắng, dù sao hai người kia là Nhân tộc cường giả chân chính, cũng không phải là Thiên Hải Triêm Y.

Rất tự nhiên , nàng nhìn trung niên thư sinh, xin chỉ thị xem nên làm thế nào.

Trung niên thư sinh không để ý tới nàng, cúi đầu, nhìn dây đàn không gió mà khẽ động, rất chuyên chú.

Nam Khách đã hiểu .

Hai cánh cuồng chấn, gió tuyết khiêu vũ, nàng hóa thành một vệt sáng màu xanh, biến mất trong bóng đêm.

...

...

Đều nói xuống núi khó khăn hơn lên núi, nhưng thời điểm thực sự cần tốc độ, ai cũng biết lên núi khẳng định không nhanh bằng xuống núi. Nhưng Chu Dạ vẫn lựa chọn đi lên tuyết phong, không phải là nhường cho Ninh Thập Vệ, mà là bởi vì hắn biết, chạy trốn tối nay không hoàn toàn dựa trên tốc độ, nhanh hơn chưa chắc đã an toàn, ngược lại có thể càng thêm nguy hiểm.

Nếu như hắn muốn đuổi giết hai người đào vong theo hai đường, khẳng định sẽ đuổi người chạy theo đường nhanh nhất.

Quả không sai, trong một đoạn thời gian sau đó, hắn không nghe được phía sau truyền đến xé gió, cũng không thấy vệt sáng màu lục.

Hắn rất may mắn, nhưng không dám buông lỏng, chân nguyên vận chuyển, đem pháp môn khinh thân của Tuyệt Thế tông phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, chốc lát thời gian đã lướt đi hơn mười dặm, đi tới rìa của tuyết phong, chỉ cần đi thêm mấy trăm trượng, có thể bay qua đỉnh núi, thấy được ngọn đèn dầu ở Cao Dương trấn, kinh động quân đội đóng quân nơi đó .

Hô hấp của hắn đã trở nên rất gấp rút, tự mình cũng nghe ra trầm trọng.

Phía trên đỉnh núi có một mảnh bầu trời đêm lấp ló, để cho chân nguyên đã gần như khô kiệt sinh ra lực lượng, bộ pháp lần nữa tăng nhanh.

Lúc này, một thanh âm cực kỳ rất nhỏ vang lên phía sau hắn.

Giống như một miếng băng mỏng rơi vào một miếng băng khác, tựa như gió đêm cắt đứt một sợi băng, giống như có người đang kéo dây đàn.

Đây là ảo giác.

Nhất định là ảo giác.

Chu Dạ nói với mình.

Hắn không xoay người, vẫn chạy như điên về phía trước, hô hấp càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng trầm trọng , dần dần mang theo mùi vị tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK