Hoài Nhân không thể thuyết phục được Trần Trường Sinh.
Giống như trước, Trần Trường Sinh cũng không thể thuyết phục vị sư thúc tổ Nam Khê trai này.
Hoài Nhân nói: "Ngươi cũng rất rõ ràng, Thánh Nữ bế quan lần này, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào đi ra ngoài, hoặc là mười năm, hoặc là hai mươi năm, thậm chí lâu hơn."
Trần Trường Sinh quả thật rất rõ điều này, ban đầu trong thư Từ Hữu Dung viết cho hắn, đem mọi chuyện cũng đã nói rõ ràng.
Thánh Nữ phong cần một vị Thánh Nữ chân chính, như thế mới có thể duy trì địa vị thần thánh ở Quốc Giáo cùng với thiên nam.
Giống như trước, Quốc Giáo cần một vị Thánh Nữ chân chính, như thế mới có thể đạt được lợi thế nhiều hơn trong cuộc chiến với triều đình.
Phía nam cũng cần một vị Thánh Nữ chân chính, mới có thể thay đổi hoàn cảnh xấu đối với cường giả thần thánh lĩnh vực phương bắc sau khi Tô Ly cùng Thánh Nữ đời trước rời đi.
Nếu Trần Trường Sinh có thể tiến vào thần thánh lĩnh vực, sẽ có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Nhưng hắn là Giáo Hoàng, cần dẫn dắt ngàn vạn tín đồ trong Quốc Giáo.
Thánh Nữ phong ở phía nam xa xôi, sự vụ tương đối rất ít, nàng sẽ có nhiều thời gian cùng tinh lực hơn so với Trần Trường Sinh.
Cho nên Từ Hữu Dung quyết định bế quan, quyết tâm vượt qua cánh cửa kia, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tiến vào thần thánh lĩnh vực.
Lịch sử ghi chép tới, người tu đạo tiến vào thần thánh lĩnh vực đại đa số cũng cần kinh nghiệm ít nhất mấy trăm năm tu đạo, tỷ như Thiên Cơ lão nhân.
Cho dù là những thiên tài thiên phú trác tuyệt, ít nhất cũng cần hơn trăm năm khổ tu, tỷ như Biệt Dạng Hồng.
Trừ đi những ghi chép cực kỳ cổ xưa không đề cập tới, ngàn năm qua người tiến vào thần thánh lĩnh vực nhanh nhất, đại khái chính là Chu Độc Phu, Trần Huyền Bá, Thái Tông Hoàng Đế, Tô Ly, Vương Phá mấy người. Nhưng vô luận là Tô Ly hay là Chu Độc Phu hoặc là Vương Phá, tất cả đều là sau bốn mươi mấy tuổi, mới có thể thấy được thiên cơ.
Cho dù là Trần Huyền Bá trong truyền thuyết thiên phú cao tới mức đủ để kinh động Tinh hải, cũng ở thời điểm ba mươi tuổi mới có cơ hội vượt qua cánh cửa này.
Từ Hữu Dung thân có Thiên Phượng huyết mạch, không nghi ngờ chút nào là một trong những người tu đạo thiên phú tài hoa lớn nhất từ trước tới nay, nhưng cũng sẽ không mạnh hơn được những cái tên truyền kỳ này.
Dùng điểm này suy tính, lần này nàng bế quan tĩnh tu, trùng kích vào thần thánh lĩnh vực, chỉ sợ giống như Trần Huyền Bá, cũng cần thời gian gần mười năm mới có thể đi ra ngoài.
"Ngươi nói chuyện này cần Thánh Nữ mới có thể quyết định, nhưng nàng không cách nào xuất quan, làm sao bây giờ? Nam Khê trai cuối cùng vẫn phải đối mặt với nan đề này."
Hoài Nhân nói: "Ta không có đủ trí tuệ để đưa ra lựa chọn, cho nên ta sẽ để Nam Khê trai hợp trai mười năm, đợi sau khi Thánh Nữ xuất quan mới đưa ra quyết định."
Trần Trường Sinh nói: "Ngài nên biết, nếu như nàng không bế quan sẽ lựa chọn thế nào."
Hoài Nhân nói: "Cho dù Thánh Nữ đồng ý, ta vẫn sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản Thánh Nữ phong trở thành đi đầu thay Quốc Giáo khai chiến với triều đình."
Trần Trường Sinh nói: "Chẳng lẽ ngài không phát hiện, mấy trăm đệ tử trên dưới Nam Khê trai không có một người nào, không có một cái nào ủng hộ quyết định của các ngươi ư?"
Hoài Nhân trầm mặc một lát, nói: "Đó là bởi vì các nàng còn trẻ, không biết sự đáng sợ của chiến tranh."
Trần Trường Sinh nói: "Háo chiến cùng sợ chiến vốn khác nhau, trên Đạo Tàng viết rất rõ ràng, ta không muốn lập lại nữa."
Hoài Nhân nói: "Thái độ của Nam Khê trai, ta cũng đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, không muốn lập lại thêm lần nữa."
Bóng đêm chợt tới, hơn mười ngọn núi biến thành màu thủy mặc.
Ở thời khắc trận đàm phán tiến vào đến điểm mấu chốt nhất cũng là khẩn trương nhất, cây hoa bỗng nhiên bị đèn lồng chiếu sáng, Bằng Hiên mang theo mấy nữ đệ tử vội vã chạy tới.
Bằng Hiên hướng Trần Trường Sinh thi lễ một cái, nói với Hoài Nhân: "Sư phụ, dưới chân núi truyền tin, nói là sứ đoàn triều đình đã đến."
Trần Trường Sinh vẻ mặt ngưng lại, không ngờ người của triều đình tới nhanh như vậy.
Hoài Nhân hỏi: "Sứ đoàn do ai dẫn đầu?"
Bằng Hiên nói: "Là Tương Vương."
Nghe được tên Tương Vương, vẻ mặt Hoài Nhân nhìn như không thay đổi, thật ra tâm tình trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng mạo hiểm chọc giận Ly cung cường lực thôi động chuyện hợp trai, gánh chịu áp lực cực lớn, cùng Trần Trường Sinh nói chuyện càng làm cho nàng mỏi mệt không chịu nổi, lúc này sử đoàn của triều đình đã đến, tới còn là Tương Vương mới vừa tấn nhập thần thánh lĩnh vực, nghĩ đến có thể trợ giúp Nam Khê trai chia sẻ không ít.
Trần Trường Sinh có chút kỳ quái vì không nghe được tên Vô Cùng Bích.
Hoài Nhân hỏi chính là sử đoàn do ai dẫn đầu, nếu như Vô Cùng Bích ở trong sử đoàn, nữ đệ tử tinh thông thế vụ như Bằng Hiên tất nhiên sẽ trọng điểm nhắc tới.
Vô Cùng Bích tính tình dù làm người ta ghét cay ghét đắng đến cỡ nào, cuối cùng vẫn là cường giả thần thánh lĩnh vực có thể đếm được trên đầu ngón tay trên đại lục, nếu như không nhắc tới, chỉ có thể nói rõ nàng không có ở trong sử đoàn.
Ở ngoài Vấn Thủy thành, còn có Tiếu Trương nhìn thấy, Vô Cùng Bích cùng Tương Vương ở chung một chỗ, hiện tại nàng đã đi nơi nào?
Tiếp theo có nhiều tin tức hơn từ trước sơn môn truyền tới.
Trường Sinh tông phái người đến, người của Mộc Chá gia, Ngô gia cũng tới, Hòe viện phó viện trưởng đã tới, thiên nam các đại tông phái cũng phái đại biểu tới.
"Bệ Hạ thứ lỗi, ta muốn đi trước núi nghênh đón một chút."
Hoài Nhân xin lỗi Trần Trường Sinh, rời khỏi vách núi.
Nam Khê trai tự nhiên có người sắp xếp cho Trần Trường Sinh đoàn người, dẫn đầu chính là đạo cô áo tím Hoài Thứ.
Vị đạo cô chỉ nhìn dung nhan đã có thể đoán được tính tình cực kỳ dữ dằn này, mang theo Trần Trường Sinh đoàn người đi lại , thủy chung không nói một lời.
Lấy thân phận địa vị của Trần Trường Sinh, Nam Khê trai tự nhiên muốn đem trai phòng minh trúc vị trí tốt nhất, tôn quý nhất nhường lại.
Diệp Tiểu Liên các đệ tử bận rộn sửa sang lại dụng cụ trong trai phòng, Đường Tam Thập Lục ở bên nói đủ chuyện, lại không chịu đưa tay hỗ trợ.
"Tòa trai viện này đã nhiều năm không có mở ra, khó tránh khỏi có chút tro bụi, kính xin Bệ Hạ kiên nhẫn đợi chờ chốc lát."
Hoài Thứ nói: "Bởi vì đã nhiều năm không có Giáo Hoàng đến thăm Thánh Nữ phong ."
Trần Trường Sinh nói: "Xin ngài chỉ điểm."
"Quốc Giáo là Đạo môn, nhưng Đạo môn không phải là Quốc Giáo, ít nhất Thánh Nữ phong chưa từng hưởng thụ đãi ngộ nào của Quốc Giáo, cho nên vô luận đồng môn kinh đô có ý kiến gì về chuyện này, vô luận giáo điển miêu tả năm đó khác nhau ra sao, cuối cùng Ly cung chưa từng coi chúng ta thuộc về Quốc Giáo."
Hoài Thứ nhìn hắn nói: "Hiện tại Ly cung tình thế nguy cấp cần tới chúng ta , cho nên ngài tới rồi, muốn dùng chúng ta, ngài cảm thấy như vậy thích hợp hay không?"
...
...
Bóng đêm dần tới, dùng xong bữa tối, Trần Trường Sinh đứng trong trai viện, nhìn về phương hướng Đồng giang, nhìn dải màu bạc mơ hồ kia, an tĩnh một lát rồi nói: "Tra chuyện có thể không cần vội vã, hiện tại thiết yếu là phải ngăn cản hợp trai, nếu như thái độ của ba vị này vẫn kiên quyết như vậy, chúng ta có thể hứa hẹn không đề cập tới chuyện trở về."
Từ rời khỏi Vấn Thủy thành đến Thánh Nữ phong đã có một thời gian ngắn, ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai trở về, xuất hiện đại sự như hợp trai, Ly cung dĩ nhiên vẫn không nhận được tin tức, đây không phải chuyện đáng giá cảnh giác bình thường, xem ra cái chết của Bạch Thạch đạo nhân cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề.
Hộ Tam Thập Nhị lĩnh mệnh rời đi, tự có phương pháp đem dụ lệnh của Trần Trường Sinh dùng phương pháp nhanh nhất truyền về kinh đô cùng với đạo điện phụ cận. Mà khi hắn trở về trai viện, đã lấy được tin tức mới nhất, ở nửa canh giờ trước, người của Ly cung cuối cùng đã chạy tới Thánh Nữ phong , nghe nói là người Mao Thu Vũ khẩn cấp phái tới.
Tin tức kia để cho Trần Trường Sinh buông lỏng chút ít, nhưng có một vấn đề mà hắn vẫn chưa hiểu được, Vô Cùng Bích đã đi nơi nào?
Đường Tam Thập Lục cũng cảm thấy thật kỳ quái, nói: "Lão đạo cô kia thích nhất là tham gia loại náo nhiệt như vậy, không có lý nào là nửa đường rời đi."
Trần Trường Sinh nghĩ tới bất an khi bước ra khỏi thạch bích trên đỉnh núi, tâm tình càng thêm trầm trọng , không cách nào ngồi yên, rời trai viện đi ra ngoài.