Hiện tại, Diệp Tưởng phát hiện bản thân đang ở trong một căn nhà gỗ âm u.
Mà bên trong gian nhà gỗ này, hắn phát hiện, bản thân chỉ còn lại có một cái đầu !
Trước mắt hắn không ngờ lại là cái xác không đầu của bản thân đang bị treo bên trong cách đó không xa. Tiếp đó, một cái cưa điện từ chỗ tối đột nhiên xuất hiện. Tiếng máy cưa rè rè chạy, không ngừng cưa nhỏ thân thể của hắn.
Vì sao lại thế này...... Không lẽ hắn đang gặp ác mộng? Nhưng cũng không phải, nếu là ác mộng thì vì sao lại nó lại chân thực đến thế?
Cảm giác sợ hãi ngoài sức tưởng tưởng này khiến Diệp Tưởng muốn điên lên. Hắn lúc này thật sự hi vọng mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác, tuy vậy, cảnh tượng trước mắt vẫn đang tiếp diễn.
Thân thể hắn không ngừng bị cắt ra. Trước hết là cánh tay hắn rơi xuống, sau đó máu tươi bắn tung toé khắp nơi, văng tới cả trong mặt hắn. Máu tươi nóng hôi hổi mang đến cho hắn cảm giác không gì chân thật hơn!
Đây không phải là giấc mơ, cũng không phải ảo giác !
Cảm giác khủng bố tiếp tục tra tấn tâm linh hắn. Tiếp đó, chiếc cưa điện xuất hiện sau lưng, đem xác hắn xẻ làm đôi ! Sau đó, từ phần xác bị xẻ đôi, máu tươi tuôn ra xối xả, rất nhiều cơ quan nội tạng đều bắt đầu rơi ra, trái tim, buồng phổi, thận, ruột...... Tất cả đều rơi xuống đầu hắn, máu tươi không ngừng làm đầu hắn ướt đẫm......
Nhưng mà...... hắn lại không thể kêu lên một tiếng !
Cuối cùng, xác hắn hoàn toàn bị chia cắt. Diệp Tưởng nhìn những phần xác của hắn xung quanh, hắn đã hoàn toàn suy sụp!
Mà trong quá trình đó, lượng thông tin khổng lồ như thuỷ triều tràn vào trong óc hắn. Đây đều là những tin tức mà trước đó không hề tồn tại, hiện tại lại giống như các số liệu đó đã được truyền tải vào trong óc hắn.
Ban đầu, hắn không hề tin nội dung những tin tức này, nhưng mà lúc này, hắn lại là không thể không tin. Trong lòng hắn gào lên:
-Tôi tin, tôi tin! Kêu tôi làm gì cũng được, đừng làm như vậy, đừng làm như vậy ......
Trong bóng đêm, chiếc cưa điện kia lại xuất hiện, mà lúc này, nó đang nhắm ngay đỉnh đầu của hắn!
Trong nháy mắt, trước mắt hắn tự nhiên tối sầm lại !
Khi thị giác của hắn khôi phục trở lại, hắn phát hiện bản thân đang ngồi trong một chiếc xe khách!
Điều này...... Điều này rốt cục là sao đây? Thân thể hắn lại một lần nữa khôi phục lành lặn như lúc ban đầu !
Bên ngoài cửa sổ xe là cảnh rừng núi hoang vu đầy vắng vẻ. Trong bóng đêm, cảnh vật như đang trôi vùn vụt về phía sau, tựa như xe đang chạy rất nhanh, nhưng bây giờ hắn cứ có cảm giác thời gian như đang đứng lại. Ở bên trong xe không có ánh đèn, nhưng hắn thấy rõ ràng cũng ngồi không ít hành khách.
Nhưng mà, hắn không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay !
Ký ức của hắn đang trở về mười phút trước đó.
Diệp Tưởng là một nhân viên làm công ăn lương điển hình. Hắn là một kế toán của một công ty nọ, cuộc sống hàng ngày của hắn vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn điệu : sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà.
Hôm đó, hắn tăng ca đến hơn tám giờ tối. Đa số nhân viên trong công ty đều đã tan ca. Bởi vì thang máy gần nhất đang trong giai đoạn bảo trì, nên hắn phải đi thang bộ. Hắn đi theo cầu thang xuống dưới, dần dần, cảnh vật xung quanh trở nên tối om.
Đại khái là đi tới cầu thang tầng ba, hắn bỗng nhiên chú ý tới, trong mặt đất có rơi một tờ giấy. Tờ giấy đó cũng rất bình thường. Tuy vậy, có lẽ vì Diệp Tưởng cảm thấy chán vì không có gì làm, vì thế hắn khom lưng, đem kia tờ giấy nhặt lên.
Tờ giấy nọ, không ngờ lại là một tấm tờ rơi quảng cáo phim! Trong tấm tờ rơi đó rõ ràng vẽ một chiếc xe khách, bối cảnh xung quang vô cùng âm u, thoáng có thể nhìn thấy vô số quỷ ảnh ! Trong tấm tờ rơi còn viết bốn chữ lớn đỏ như máu“ Xe khách khủng bố”, bên dưới có thêm danh sách chi tiết các diễn viên tham gia.
Lúc đầu Diệp Tưởng tưởng rằng đó đơn giản chỉ là một tờ rơi tuyên truyền cho một bộ phim kinh dị sắp công chiếu, nhưng ngay sau đó, hắn rõ ràng nhìn thấy, trong danh sách diễn viên, tự nhiên xuất hiện thêm một dòng mới, tiếp đó tên của hắn “Diệp Tưởng” liền được ghi ở đó !
Sau đó, hắn liền có cảm giác như bị một cỗ lực lượng khổng lồ lực lượng lôi kéo, cảnh vật xung quanh nháy mắt thay đổi. Chỉ trong chớp mắt hắn liền xuất hiện trong căn nhà gỗ khủng bố kia, thấy được đầu mình bị bổ ra, xác bị xẻ thành nhiều phần ! Tiếp đó, hắn liền xuất hiện trong xe khách này.
Squ đó, hắn bắt đầu chỉnh sửa thông tin xuất hiện trong đầu.
Hiện tại, hắn đang ở trong thế giới của bộ phim kinh dị « Xe khách khủng bố »! Khi nhặt được tờ rơi kia, người nhặt được nó phải đóng một bộ phim kinh dị cho “Rạp chiếu phim địa ngục”. Bên trong phim kinh dị, bạn sẽ thực sự gặp quỷ hồn cùng nguyền rủa. Là một diễn viên, bạn bắt buộc phải dựa theo kịch bản đối mặt với tất cả khủng bố, sau đó nghĩ biện pháp sống đến khi bộ phim chấm dứt.
Đối với diễn viên « bị chọn », bạn sẽ không có lựa chọn nào khác. Bạn bắt buộc phải phối hợp cùng với những người khác quay xong bộ phim, bằng không kết cục chính là chết!
Kế đó, màn 1 của bộ phim, bắt đầu.
Diệp Tưởng đã có thể cử động. Nhân vật mà hắn đang nhập vai tên là Hạ Vân. Nội dung của bộ phim đại khái kể về 6 sinh viên cùng trường trong đó có La Hạo Sinh, Khang Tuyết Nghiên [nam nữ nhân vật chính], một lần cùng nhau đi trong 1 chuyến xe khách đi dã ngoại. Mà hiện tại, bộ phim mới chỉ vừa bắt đầu.
Căn cứ theo kịch bản, kế tiếp sẽ phát sinh vô số sự việc vô cùng đáng sợ. Đầu tiên, chiếc xe gặp trục trặc không thể hoạt động, sau đó, mọi người không thể tránh khỏi việc bị nhốt ở nơi rừng núi hoang vu. Hơn nữa bởi vì nơi này là rừng núi hoang vu, nên không hề có tín hiệu di động, cộng thêm đêm đã về khuya, mọi người cuối cùng quyết định ngủ trong xe một đêm, đợi sáng ngày hôm sau, cử người xuống núi nghĩ cách kiếm người tới kéo xe.
Bộ phim chính là quay lại cảnh tượng phát sinh khi xe khách gặp trục trặc trongchốn rừng núi hoang vu ấy......
Lúc ấy đang là ban đêm, rất nhiều người còn đang ngủ say. Chính vào lúc đó, nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh chợt bừng tỉnh khỏi ác mộng. Hắn mơ thấy, người tài xế toàn thân là máu, đang không ngừng lay người hắn ! Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện tài xế thực sự đã nằm chết trên vô lăng ! Lúc đó, thời gian vừa vặn là lúc nửa đêm, cũng chính là kết cục của màn đầu tiên. Kịch bản phần sau còn chưa xuất hiện nên Diệp Tưởng cũng không biết phải làm gì kế tiếp.
Lúc này, hắn nhìn diễn viên sắm vai tài xế đang ngồi trong buồng lái với vẻ thông cảm. Theo như phán đoán của hắn thì tài xế là một vai diễn vô cùng quan trọng, hẳn là do một diễn viên lâu năm đảm nhận, bằng không nếu là diễn viên mới, mới chỉ ngồi vào vô lăng, hoặc không dám tiếp tục lái xe hoặc là trong lòng bàng hoàng lo lắng, phần sau của phim tự nhiên không thể tiếp tục quay được.
Diệp Tưởng hít một hơi, hắn thật không thể tưởng tượng mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Nhưng tin tức được truyền vào trong đầu hắn cũng không phải là giả. Hắn vừa rồi nhìn thấy xác mình rõ ràng bị xẻ thành nhiều phần cũng không phải ảo giác, mà là do rạp chiếu phim cho hắn biết.
Điều này không thể là lực lượng của người bình thường được, bởi vì người ta không thể khiến đầu của hắn cho dù đã rời khỏi thân thể vẫn bất tử, thậm chí có thể khiến cho thân thể hắn dù bị xẻ thành nhiều phần cũng có thể lại một lần nữa khôi phục nguyên trạng! Cho nên, dù cho chuyện có khó tin đến thế nào, hắn bắt buộc phải tuân theo quy tắc do rạp chiếu phim công bố tiếp tục sắm vai nhân vật được chỉ định! Bằng không, cảnh tượng khủng bố khi đầu hắn bị tách khỏi mình hắn sẽ lại lần nữa tái hiện ! Khi đó, hắn chỉ có một con đường chết!
Hắn thực sự trở thành diễn viên trong một bộ phim kinh dị mà trong đầu hắn cũng đã có sơ bộ kịch bản của màn đầu tiên. Mỗi một lời thoại, mỗi một hành vi đều phải ghi nhớ kỹ, cho dù là một dấu ngắt câu cũng không được nhớ lầm.
Tiếp đó, hắn phát hiện mình đã có thể cử động.
Đương nhiên, hắn đến kêu thảm một tiếng cũng không dám. Cảnh tượng khủng bố lúc trước khiến cho hắn hồn phi phách lạc. Một người dù tố chất tâm lý có tốt đến mấy, nhìn thấy xác mình rõ ràng bị xẻ rời, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh hoàn toàn còn chưa chết đi, thì không ai không cảm thấy suy sụp phải không? Theo lý thuyết, hắn hẳn phải có cảm giác chóng mặt, nhưng mà lúc này hắn không hề có cảm giác buồn nôn, chỉ cảm thấy rất tức ngực mà thôi.
Những người xung quanh, nghĩ lại chắc cũng là những diễn viên cùng hắn tham gia đóng bộ phim này.
Lúc này, đang ngồi phía trước hắn là cặp nam nữ nhân vật chính, La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên. Rạp chiếu phim đã tự động đem những tin tức cơ bản này truyền vào trong đầu hắn. Hắn cũng nhớ rõ, trong tờ rơi quảng bá của bộ phim, ở phần danh sách diễn viên, hai cái tên đầu tiên là “Dương Hà” và “Đường Hải Lan”, không lẽ đây là tên thật của bọn họ?
Lúc này, nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh lên tiếng, đương nhiên, hắn đang đọc lời thoại của mình.
“Tuyết Nghiên, lần này chắc có lẽ là lần cuối cùng trước lễ tốt nghiệp cả đám chúng mình đi du lịch cùng nhau rồi.”
Trong đầu Diệp Tưởng ghi lại rõ ràng từng lời thoại của mỗi nhân vật trong phim, kể cả lời thoại của những nhân vật khác! Lời thoại của La Hạo Sinh vừa nãy, chính là lời thoại đầu tiên của nhân vật nam chínhtrong phim !
Diệp Tưởng nhanh chóng bình ổn tâm tư. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt do cái chết đem đến thao thúc hắn phải bình tĩnh lại, phải nhanh chóng hoà nhập với vai diễn ! Hắn không mảy may nghi ngờ sự đáng sợ của rạp chiếu phim này, nếu không muốn chết, nhất định cần phải tiếp tục diễn !
“Phải.” Lên tiếng sau đó là nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên. “ Có thể xem đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của cả đám chúng mình.”
Kịch bản đã bắt đầu. Hai diễn viên ngồi trước diễn tương đối bình tĩnh tự nhiên, không có chút cảm giác như đang đọc lời thoại, bởi vậy Diệp Tưởng phán đoán, bọn họ chỉ sợ không phải chỉ một lần đóng loại phim kinh dị này!
Ngồi bên cạnh Diệp Tưởng là một thanh niên cắt đầu húi cua. Nhân vật này tên là Trương Niệm Chu, cũng là một trong những nhân vật phụ. Hắn cùng với Hạ Vân [do Diệp Tưởng sắm vai] là bạn bè. Hai sinh viên cùng đi ngồi bên cạnh hắn, lần lượt là một nam một nữ. Nam là một thanh niên râu mọc lún phún, còn nữ là một cô gái có mái tóc xoăn đầy nữ tính. Tên nhân vật của bọn họ lần lượt là Đỗ Nham và Giang Ấu Lâm. truyện copy từ .
Lúc này, rõ ràng có thể nhận thấy sắc mặt tái mét của 2 người Trương Niệm Chu và Đỗ Nham, thoạt nhìn có thể đoán bọn họ cũng giống như Diệp Tưởng là diễn viên mới, còn Giang Ấu Lâm có vẻ tương đối bình tĩnh, không lẽ nàng là một diễn viên lâu năm?
“Hai ngày này chả có gì để chơi cả.” Lúc này Trương Niệm Chu mở miệng, nếu để ý khi hắn nói chuyện, rõ ràng có vẻ lo lắng, lúc nói lời thoại cũng khô khan không có chút tình cảm, cảm giác không khác như khi đang đọc sách vậy. Bởi thế Diệp Tưởng có thể hoàn toàn xác định Trương Niệm Chu cũng là một diễn viên mới giống như hắn. Như vậy không lẽ hắn cũng giống như Diệp Tưởng, đều đã phải trải qua một cảnh tượng khủng bố?
Dựa theo kịch bản, không lâu sau, xe khách sẽ ngưng hoạt động. Hiện tại, mỗi người đều rất khẩn trương, bởi vì ở trong phim, bọn họ sẽ thực sự gặp phải quỷ hồn!
Vừa nghĩ đến đây mọi người đều sợ run người, nếu không phải lời kịch xuất hiện rõ ràng trong đầu họ, bọn họ chỉ sợ đều run lẩy bẩy tới mức không dám nói gì.
Lúc đó, Hạ Vân cũng nói ra câu nói đầu tiên, cũng chính là câu nói đầu tiên của hắn trong kịch bản:“Đúng vậy, không biết xe phải chạy bao lâu nữa mới tới nhà khách dưới chân núi đây ! Chán thật, mai đã phải về rồi! Mình cứ thấy chơi chưa được tận hứng các cậu ạ!”
Dù có thế nào, điều đầu tiên hắn phải nghĩ tới lúc này là phải giữ được mạng sống. Nếu nguyền rủa này thực sự tồn tại, hắn hiện tại phải bất chấp những rung động trong lòng, chỉ có dựa theo lời kịch xuất hiện trong đầu nói ra. Đương nhiên, hắn nói chuyện cũng khô khan chẳng chút tình cảm, cũng may bộ phim kinh dị này thuộc thể loại nguyền rủa, đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên cũng không yêu cầu quá cao. Hoặc là nói, kỹ năng diễn xuất cũng không quyết định sự sống còn của diễn viên.
Lúc này, Trương Niệm Chu bắt đầu đọc lời thoại của mình : “Hạ Vân, cậu còn chưa chơi chán hay sao?”
Rõ ràng là những câu đối thoại hằng ngày, nhưng nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Trương Niệm Chu khi nói câu nói này, âm thanh quả thực rất giống như khi hắn nhận được giấy báo trượt đại học. Tính ra, tố chất tâm lý của Diệp Tưởng tương đối tốt.
Hắn cũng có thể hiểu, đối phương không biết vì sao giống như hắn trở thành diễn viên của một bộ phim kinh dị, lại biết bản thân sẽ thực sự gặp phải quỷ, dù có là ai cũng sẽ sợ hãi không thôi, không bị suy sụp ngay tại trận đã là tốt lắm rồi. Hiện tại chỉ vì sức ép của tử vong họ mới không thể không đọc ra lời kịch, chứ bọn họ tuyệt đối không thể diễn xuất một cách tự nhiên được.
“À...... Nói thế nào nhỉ? Chẳng giống như những gì được giới thiệu trong sổ tay du lịch gì cả.” Lúc này, ngữ khí lúc đọc lời thoại của Diệp Tưởng đã trở nên vững vàng hơn. Hắn cũng ý thức được, sợ hãi cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu muốn cầu sinh, chỉ có tuân thủ này quy tắc. May mà, đường sống của bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bế tắc, huống chi việc có thể biết trước được kịch bản cũng là một ưu thế lớn ! Dù có thế nào, trước hết phải cân nhắc đến chuyện sống sót đến khi bộ phim kinh dị này kết thúc, chuyện khác tính sau !
Lúc này, Giang Ấu Lâm ngồi ở phía đối diện cũng lên tiếng. Đương nhiên vì trong đầu đang xuất hiện sẵn lời kịch nên Diệp Tưởng cũng biết nàng sẽ nói cái gì.
Chỉ là, âm thanh của nàng không ngờ lại dễ nghe như vậy.
“Tuyết Nghiên, bao giờ cậu và Hạo Sinh cho bọn mình ăn kẹo mừng đây?”
Sau lời thoại này của Giang Ấu Lâm, nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên đang ngồi ở phía trước quay đầu lại, cười nhẹ rồi nói:“Hi hi, bọn mình...... chưa tính đến chuyện đó. Hạo Sinh anh ấy muốn bọn mình tốt nghiệp đại học trước rồi mới tính đến chuyện khác.”
Lúc này, Khang Tuyết Nghiên quay đầu lại, để Diệp Tưởng nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nàng. Quả là một cô gái thật xinh đẹp. Hay là bởi vì gương mặt mĩ lệ như vậy, nên nàng mới có tư cách đảm nhiệm nữ nhân vật chính? Nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh cũng cười nói : “Cha mẹ bọn mình đã gặp mặt nhau nên tớ nghĩ sau lễ tốt nghiệp, đám cưới sẽ sớm được cử hành thôi.”
Nụ cười trong khuôn mặt Khang Tuyết Nghiên càng trở nên tươi rói, diễn xuất cực kỳ tự nhiên, điều này khiến Diệp Tưởng càng kết luận nàng tuyệt đối không phải là diễn viên mới như hắn! Không ai có thể sau khi nhìn thấy xác mình lại có thể cười tươi rói như vậy !
Hạ Vân chỉ đóng vai phụ, mà những câu thoại sau đó, chủ yếu là do La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên hai nam nữ nhân vật chính đảm nhiệm. Hắn lúc này không cần phải làm gì cả, nên ngoài việc nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, trong lòng hắn nhanh chóng suy tư đối sách. Thẳng thắn mà nói, trong tay chỉ có kịch bản của màn 1, hắn chỉ biết là sau đó sẽ phát sinh những hiện tượng quỷ dị đầy khủng bố và ai là người chết đầu tiên. Nhưng chỉ như vậy thì không có giá trị tham khảo. Đồng thời, trong kịch bản, dòng ghi chú được viết bằng chữ đỏ có đặc biệt nhấn mạnh, khi xe khách ngừng chạy, phải ngồi yên trong xe, thậm chí đến cả chỗ ngồi cũng không được đổi.
Hắn biết những câu thoại kế tiếp của nam nữ nhân vật chính, cho nên căn bản là không cần nghe, lúc này hắn tập trung tiến hành phân tích tình huống trước mắt. Mười phút sau, xe khách sẽ ngừng chạy. Kế tiếp, mọi người sẽ tạm thời qua đêm ở trong xe. Chủ yếu là bởi vì nơi này quá mức hoang vắng cộng thêm thời gian đã quá trễ. Mà, khi kết thúc màn 1, tài xế là người đầu tiên mất mạng !
Đương nhiên, Diệp Tưởng không cho rằng trong kịch bản hắn có thể an toàn sống sót. Thông qua quan sát, hắn nhận ra, tính cách của ba người hắn, Trương Niệm Chu và Đỗ Nham ba người đều không có gì nổi bật, rõ ràng thuộc kiểu nhân vật phụ chết cũng không khiến người ta nhớ tên. Tuy là bạn học của nam nữ nhân vật chính, nhưng số mệnh « nhân vật phụ » đúng là chạy không thoát. La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên khẳng định có cơ hội sống lâu thêm được một lúc, nhưng hắn không giống bọn họ !
Như vậy, nếu như bị kịch bản áp đặt phải chết, liệu có nhất định bị chết, không có cách nào thay đổi hay không?
Tuyệt nhiên không phải. Cho dù thực sự đang ở trong thế giới của bộ phim kinh dị nhưng cầu sinh cơ hội không phải không có. Về điểm này, ngay từ đầu trong đầu hắn đã có ghi lại quy tắc rõ ràng.