Hai mươi rạp chiếu phim có thể nói 100% diễn viên chưa từng nghe qua từ này, so với từ “Ảnh đế” còn ít người biết hơn.
“Quả nhiên là...... Vô nhân hình?”
Bộ phim kinh dị [phòng học dị độ] này, ở vài tháng trước cũng đã bắt đầu tuyên truyền qua áp phích, giới thiệu những rạp chiếu phim cùng tham gia diễn xuất. Sau khi [ quỷ tế ] kết thúc, cũng trong dịp Halloween lên lịch công chiếu một bộ phim kinh dị khó giải mới, từ lúc ban đầu đã được 2 đại trận doanh coi trọng, cũng vì thời gian trù bị khá dài, bao gồm sàng lọc, tuyển chọn diễn viên. Thế nhưng trước khi biểu diễn chính thức, song phương vẫn cho rằng bộ điện ảnh [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] sẽ công chiếu trước, cho nên 1 hồi kết hợp giữa hai đại trận doanh lại nằm ngoài dự tính của bọn hắn.
Phim kinh dị khó giải vô nhân hình sao?
Mọi người đều biết, các diễn viên muốn sinh tồn trong phim kinh dị, nhất định cần phải có vé chuộc cái chết, đây là thứ cần thiết để sử dụng vật nguyền rủa, mà thực tế, vật nguyền rủa là thứ làm sai lệch logic cho nên nó rất ít khi được xuất hiện, nếu xuất hiện, kịch bản sẽ tiến hành sửa chữa nội dung sao cho phù hợp. Nhưng mặc kệ thế nào, vật nguyền rủa chung quy là gốc rễ sinh mệnh của các diễn viên, không có vật nguyền rủa hoặc là thể chất đặc thù, muốn sinh tồn chính xác là không có khả năng. Có thể sống qua năm sáu bộ phim kinh dị đã là đạt đến cực hạn, thời điểm rạp chiếu phim thứ 13 thiếu thốn vật nguyền rủa, dẫn đến tỉ lệ tử vong của các diễn viên đạt tới 90%, diễn viên mới đều không sống qua được hai bộ phim kinh dị.
Vật nguyền rủa vì sao có thể khiến diễn viên giữ được sinh mạng? Trên thực tế, vật nguyền rủa là thứ làm hại tới diễn viên, nhưng vì rạp chiếu phim thông qua vé chuộc cái chết tiến hành điều chỉnh, làm vật nguyền rủa từ tác động lên diễn viên biến thành tác động lên quỷ hồn. Nhưng nếu nguyền rủa vật sống hoặc là diễn viên dùng vật nguyền rủa gây tổn hại cho nhân loại thì ưu điểm này sẽ bị nghịch chuyển. Vì thế các diễn viên muốn giữ mạng đều phải thông qua vật nguyền rủa. Nhưng, phim kinh dị khó giải vô nhân hình là thứ không thể lý giải được, nó không thể nghịch chuyển cũng không hề có căn nguyên chân chính, cũng vì thế nó thậm chí không có đối tượng nguyền rủa cụ thể, từ đó cũng thiếu đi ý nghĩa.
Cho dù là vật nguyền rủa cường đại cũng vô pháp đối kháng với 1 thứ không tồn tại.
Quỷ hồn, vong linh, ác ma, vô luận cường đại cỡ nào, ít nhất đều thuộc về một đối tượng cụ thể. Thế nhưng, bộ phim kinh dị này không có đối tượng nguyền rủa cụ thể. Hết thảy làm đảo điên logic nhân quả. Có thể không cần lý do mà sản sinh nguyền rủa tuyệt đối không thể chống cự. Điều này có nghĩa, vô luận ngươi cường đại như thế nào. Cho dù ngươi có là ảnh đế, ngươi cũng sẽ chết!
Grandier hiển nhiên đã phát hiện ra điều này, mặc dù phóng ra vong linh các tổ tiên trong cơ thể Ni Đặc Lai Nhĩ, nhưng đồng dạng vẫn không thể bắt giữ được đối tượng nguyền rủa cụ thể!
Mộc Lam hít một hơi thật sâu, rất nhanh bình phục tâm tình.
Làm ảnh đế cao cao tại thượng, nếu trong phim kinh dị vô nhân hình không thể sống đến cuối phim, cũng không khác vài ba diễn viên hạng 2,3. Không có căn nguyên vật nguyền rủa, lại không có đối tượng cụ thể, đừng nói là hắn, cho dù là An Nguyệt Hình cũng bất lực. Thợ săn Ác Ma cũng không khá hơn. Trước mắt những vong hồn xuất hiện căn bản chỉ là tiểu tốt mà thôi, không hề liên quan tới đại cục. Điều chân chính đáng sợ ở nơi này chính là không cần lý do cũng có thể sản sinh ra nguyền rủa!
Đương nhiên, Trương Kiệt chỉ là một tiểu nhân vật làm sao có thể biết được. Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng Grandier đã dọa hắn tới kinh hồn bạt vía, lúc này hắn thật sự xem Grandier như quỷ hồn. Những diễn viên quèn như hắn bình thường làm sao biết được sự biến thái của các ảnh đế? Giờ này khắc này, hắn thậm chí hoài nghi, Grandier trước mắt có phải hay không bị quỷ hồn bám vào người? Thẳng đến khi Mộc Lam truyền tin tức qua cho hắn, hắn mới có chút an tâm.
Vì thế...... Ba người, tiếp tục cất bước, hướng tới phía trước.
Lúc này Mộc Lam cùng Grandier đã ý thức được chính mình nhỏ yếu như thế nào. Ở trên Trường Nguyệt đảo, bọn họ dù có thân phận ảnh đế cũng không có ý nghĩa. Giờ khắc này, cho dù là bất cứ ai, cũng chỉ là quân cờ bị khống chế, giẫy dụa trong rạp chiếu phim địa ngục, cầu đường sống mà thôi. So với Trương Kiệt, bọn họ cũng chỉ như một con kiến, bất quá là con kiến lớn hơn một chút mà thôi.
Lúc này, Diệp Tưởng đã kéo chăn xuống để lộ một kẽ hở nhỏ.
Hầu Tước không cần hắn tham dự việc này, chẳng lẽ hắn thật sự từ trong kịch bản suy đoán được cái gì sao?
Giờ phút này...... Hầu Tước đang nằm trên giường, giường bên cạnh là Diệp Tinh Vẫn đang ngủ.
Hầu Tước ý thức được, đây là một bộ phim kinh dị vô nhân hình khó giải. Theo thời gian trôi qua, càng ngày sẽ càng có nhiều vật bị nguyền rủa, cuối cùng triệt để mất đi hiệu lực. Đến lúc đó ảnh đế cùng một đám diễn viên mới cũng không hề có chút phân biệt. Muốn sinh tồn trong loại tuyệt cảnh này chỉ có nhân vật chính quanh hoàn trong truyền thuyết kia.
Lúc này, tuy bọn Mộc Lam là địch nhân, nhưng Hầu Tước tuyệt không hi vọng bọn họ sẽ chết. Bởi vì nếu bọn họ chết vào thời điểm này, như vậy cũng đại biểu sách lược hắn đang tiến hành trên diện rộng phải điều chỉnh toàn bộ. Thậm chí, không thể không hi sinh mất một bộ phận diễn viên hạng A.
Hắn phải cùng An Nguyệt Hình nói chuyện.
Trên con đường nhỏ với đồng ruộng 2 bên, ba người đang di chuyển cũng đã phát hiện ra chung quanh càng ngày càng im lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi. Trong hoàn cảnh một mảnh tối đen, hắc ám giống như một con dã thú khát máu, làm người ta phảng phất như máu trong cơ thể đã bắt đầu đông lại.
Địa phương chôn cái chai cũng không còn xa nữa.
Mộc Lam lại rút một điếu thuốc, ngậm trong miệng, lấy bật lửa ra đánh lửa, nhưng ngọn lửa vừa phụt ra, lại bị dập tắt một cách quỷ dị. Hắn tiếp tục ấn bật lửa thêm vài cái, nhưng đều chỉ đánh ra được vài tia lửa.
“Bật lửa chẳng lẽ hỏng rồi?”
Hắn chậm rãi đưa tay xuống. Lúc này hắn đã làm tốt công đoạn chuẩn bị, một khi có biến, liền phóng thích đoàn quân dự bị Đọa Tinh giáo. Thẳng thắn mà nói, hắn cũng không nghĩ đến lần đầu tiên ra tay đã phải toàn lực ứng phó!
“Ta giúp ngươi đánh lửa.” Trương Kiệt run run cầm bật lửa muốn giúp Mộc Lam châm, nhưng mà hắn cũng chỉ đánh lên được vài tia lửa nhỏ.
Giờ khắc này, không khí ngưng trệ đến cực điểm.
Mộc Lam đem điếu thuốc vứt xuống.
“Không hút nữa.”
“Lâm Viễn?”
“Chúng ta đi thôi.”
Mộc Lam tiếp tục cất bước. Còn Trương Kiệt tất nhiên cũng gắt gao đi theo bên người Mộc Lam.
Đúng lúc này, bỗng Mộc Lam kéo tay hắn một phen!
Hắn quay đầu nhìn về phía Mộc Lam. Nhưng cái khuôn mặt kia, đã biến thành một cái đầu lâu chỉ còn chút huyết nhục cặn khô!
Một cái chớp mắt, Trương Kiệt tưởng đó là thể chất nguyền rủa ký sinh loại của Mộc Lam, nhưng là......
Hắn đã sai lầm.
Mộc Lam cùng Grandier vẫn đang đi tới ruộng lúa mạch phía trước.
Trương Kiệt, đã không còn thấy đâu nữa.
Hai người kia giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đều không hỏi Trương Kiệt đã đi nơi nào. Trong trí nhớ của bọn họ, người tên “Trương Kiệt” đã bị xóa bỏ.
Ở một nơi khác, Diệp Tưởng đang ở trong nhà......
“Các ngươi cũng thật là nhàm chán, trò này có gì mà khủng bố chứ.”
Lý Tín Lăng lúc này đang hút thuốc, phả hơi thuốc khắp nơi. Vân Tùng Quân, Lý Gia Hân nhìn Lý Tín Lăng giống như đang nhìn bồ tát sống vậy.
Trong kịch bản, sau khi Trương Kiệt vừa đi, chỉ một lúc sau, bọn họ liền nghe thấy có tiếng người trở về gõ cửa.
Thế nhưng, tiếng đập cửa kia...... lại đến 4 lần!
Bất quá Vân Tùng Quân cùng Lý Gia Hân không tin có ma quỷ, chỉ cho rằng Trương Kiệt đang ở bên ngoài giở trò. Vì thế, Lý Gia Hân liền đi mở cửa......
Kết cục tất nhiên không cần nhiều lời.
Trong kịch bản gốc, Kim Thư Đông bởi vì là nhân vật chính quang hoàn, nên thoát chết một cách phi thường [ nhân vật chính quang hoàn chung quy không cần cái gọi là logic gì đó ]. Bất quá, Hầu Tước đã tính kế sách ổn thỏa, yêu cầu hắn sau khi Vân Tùng Quân rời đi, bởi vì quá kinh hoảng cho nên, chạy đi tìm Nam Cung Tiểu Tăng sắm vai Cốc Siêu. Cốc Siêu là người ở trong lớp cũng từng nói qua vài câu cùng Kim Thư Đông, cũng chỉ là chi giao hời hợt, bất quá chạy trốn tới trong phòng hắn, hẳn cũng không phải vấn đề lớn.
Tuy Hầu Tước cùng Nam Cung Tiểu Tăng ở cùng một phòng, nhưng đến nhà trọ này bởi vì là nhà dân sửa lại cho nên phòng ốc có lớn nhỏ khác nhau, số lượng giường cũng như vậy, cho nên không thể hoàn toàn phân chia theo ký túc xá, thậm chí còn ở chung phòng với những người khác lớp. Mà trong phòng của Nam Cung Tiểu Tăng, còn có Lý Tín Lăng sắm vai Trần Lễ Khiêm, thậm chí ngay cả Seo Jun Sang cũng ở đó. Đương nhiên, những người này Hầu Tước vẫn không tin vào thực lực bảo hộ với Diệp Tưởng như tin tưởng Tiểu Tăng, về phần Lý Tín Lăng cùng Seo Jun Sang, Hầu Tước không phải khinh thường bọn họ, mà họ ở trong bộ phim kinh dị này, không có tác dụng quá lớn.
Khi Diệp Tưởng sắm vai Kim Thư Đông đi đến phòng nhỏ bên kia, Lý Tín Lăng lại chạy sang phòng kia với lý do dễ ngủ. Trần Lễ Khiêm có thể nói là người duy nhất trong lớp 6, chẳng những không khi dễ Kim Thư Đông, ngược lại còn thưởng thức hắn, bởi vì khi nhìn thấy Kim Thư Đông thi triển tài năng hội họa, khiến một người cũng thích truyện tranh như Trần Lễ Khiêm phi thường bội phục, cho nên tính tình hai người coi như cũng hợp nhau. Khi Kim Thư Đông chạy tới, hắn chủ động đem giường ngủ nhượng cho hắn, nói là chính mình chạy tới bên kia ngủ cũng được.
“ Tiểu tử Kim Thư Đông này thật đúng là nhát gan, đúng là hắn chạy tới giường của ngươi ngủ?”
“Ha ha, hắn khẳng định tin rằng thật sự có ma quỷ nha.” Vân Tùng Quân lại bĩu môi, nói:“Trần Lễ Khiêm ngươi thật đúng là cãi ý trời giúp hắn. Đầu óc ngươi chẳng lẽ có vấn đề ở đâu sao?”
“Không cần nói như vậy, hắn đúng là rất có nghệ thuật, nói không chừng tư duy của hắn cũng tương đối đặc biệt.” Lý Tín Lăng tiếp tục nói:“Các ngươi nếu từng xem hắn vẽ qua......”
Tuy rằng một đám người mặt ngoài là đang nói chuyện phiếm, thế nhưng nội tâm đều rất khẩn trương. Bởi vì, rất nhanh sẽ......
Bốn lần đập cửa kia, sẽ vang lên![ chưa xong còn tiếp......]