Mục lục
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là 1 đoạn đường xe lửa, hai bên là những đồng lúa thẳng cánh cò bay.

Một người thanh niên đang chống cằm, nhìn phong cảnh yên bình của đồng quê bên ngoài cửa sổ. Trên người y đang mặc 1 bộ âu phục màu đen, thậm chí ngay cả caravat cũng màu đen nốt.

Xung quanh y vẫn để ghế trống.

-Tôi trở lại rồi đây......thị trấn Bạch Hà, nơi mà tôi đã rời đi cách đây 7 năm.

Hắn móc ra từ trong túi bao thuốc lá, sau đó rút ra 1 điếu rồi sờ túi vải, lấy ra bật lửa để châm điếu thuốc.

Có lẽ đây là...... tình cảm của người con xa quê khi trở về quê nhà!

Cảnh sắc của quê nhà cũng đã có rất nhiều sự thay đổi. Cái ao làng ngày xưa trong ký ức của hắn cũng chẳng còn. Dù sao hiện tại hắn cũng chẳng còn là 1 thằng nhóc nữa mà đã là 1 anh sinh viên rồi .

Người thanh niên sau khi rít vài hơi thì dừng lại. Đôi mắt hắn khi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe lửa có vẻ mơ màng. 7 năm rồi, nếu không phải bởi vì...... hắn cũng sẽ không trở về.

Bây giờ, hắn......

Cũng đã trở về .

Sau khi xe lửa vào ga, người thanh niên đeo trên người 1 túi hành lý to đùng xuống tàu. Những năm gần đâ đã quen với quang cảnh ngựa xe như nước của thành phố lớn , giờ bỗng nhiên trở lại quê xưa, y vẫn có chút cảm giác không hợp lắm. Quanh nhà ga có rất nhiều xe lam và xe ôm.Không ít bác xe ôm còn chạy tới mời mọc hắn.

-Cậu trai trẻ này đi đâu vậy? Xe tôi chạy rất êm , mà mấy thôn xung quanh đây tôi đều biết đường !

Người thanh niên không để ý tới họ. Y dựa theo ký ức từng bước từng bước đi về phía trước.

Quanh đây có rất nhiều quán hàng rong, những quán bán đậu hũ thúi còn đặc biệt nhiều. Một mùi rất đậm và đặc biệt lan toả trong không khí xua đi mùi thơm nhẹ nhàng tươi mát của làng quê. Quanh đó cũng có 1 số nhà hàng và những quán bán đồ cổ mời chào du khách. Trước kia nơi đây cũng không náo nhiệt thế này.

Di động trên người hắn kêu lên. Người thanh niên sau khi móc ra điện thoại rồi bắt máy, phía bên kia lập tức truyền lại 1 âm thanh quen thuộc.

-Chú đến chưa?

-Em vừa xuống xe lửa.Giờ em đang trên đường về nhà.

-Chú có biết đường không? Chỗ này khá vắng vẻ, cho dù có lên mạng tra bản đồ cũng vô dụng thôi ! Chú có thể hỏi dân bản xứ để tìm đường.

-Không cần đâu, em còn nhớ đường mà.

Thị trấn Bạch Hà vẫn là quê nhà của hắn, dù cho......nó có thay đổi nhiều thế nào.

Người thanh niên vẫn đi về phía trước. Hắn muốn nhìn xem cảnh trí của nơi mà hắn đã rời xa nó rất lâu rồi.

Nơi này được những dãy núi ôm trọn vào lòng. Ngoài sắc tươi xanh um tùm ra, thì nơi đây chủ yếu là màu đá núi xám tro.

Người thanh niên hiện tại đang ở trên 1 ngọn núi. Ngọn núi này không có tên,trên bản đồ cũng không có kí hiệu đặc biệt để đánh dấu nó,nhưng nó lại là nơi mà không ít người trong thị trấn Bạch Hà này biết tới. Bởi vì ngọn núi này là nơi cu ngụ của Nguỵ gia. Người trong thị trấn Bạch Hà cũng ít ai dám bén mảng tới ngọn núi này.

Từ trên núi này nhìn xuống gần như có thể quan sát toàn bộ cảnh trí của thị trấn Bạch Hà.

-Chú về rồi à.

1 âm thanh từ phía sau truyền tới. Người thanh niên quay đầu lại nhìn.

Đứng trên một ụ đất , là một thanh niên khác.

-Nhiều năm không gặp chú, A Minh.
Người thanh niên kia nhảy xuống từ ụ đất rồi nói:
- Mừng chú đã về.

-Anh vẫn chẳng thay đổi gì mấy.

-Chú nhầm rồi.Anh thay đổi rất nhiều là đằng khác. Hơn nữa, anh đã lấy vợ, bây giờ còn có 1 cô con gái 5 tuổi nữa !

-Em biết. Lúc trước em đều có đọc qua nội dung những lá thư mà cha gửi cho em. Cha không quen dùng máy tính nên cha vẫn thích viết thư hơn.

Hai người thanh niên nhìn thẳng vào đối phương.

-Cậu không hỏi xem vợ và con gái của anh thế nào sao?

Người thanh niên kia nhìn chăm chú người anh trai sau đó thở nhẹ rồi nói:
-Dù sao cũng không vội mà, phải không? Lát nữa không phải em sẽ gặp chị dâu và cháu gái em hay sao?

-Bỏ đi ! Chúng ta đi, chú về hơi muộn đấy.

Người anh trai rời đi.

Cậu thanh niên này tên là Ngụy Minh. Người đang đi phía trước là người anh trai lớn hơn cậu ta 5 tuổi, Ngụy Liễm.

Nhưng đây cũng không phải tên thật của hai người.

Ngụy Minh « tên thật » là Phương Lãnh, còn Ngụy Liễm « tên thật » là Diệp Tưởng.

Bộ phim kinh dị [ Trở về ] cũng bắt đầu mở màn.

Mà vừa rồi, « người vợ » mà Diệp Tưởng nhắc đến chính là Ôn Vũ Phàm ! Hắn cũng không ngờ trong bộ phim này hắn và Ôn Vũ Phàm sẽ đóng vai vợ chồng,hơn nữa lại còn có 1 cô con gái. Nhưng cô con gái chắc cũng không phải là diễn viên rồi vì những cô cậu bé thông thường sẽ không thể nào diễn xuất tốt đến vậy.

Sau đó không lâu,trước mặt hai người xuất hiện một căn biệt thự cao 3 tầng. Chỉ nhìn qua là có thể nhận ra đây nhất định là chỗ ở của người có tiền. Kiến trúc của căn biệt thự khác hẳn với phong cách kiến trúc của thị trấn Bạch Hà, nhưng trong ký ức của Phương Lãnh cũng có bản vẽ của ngôi nhà này.


Lần đầu tiên diễn 1 phân cảnh đôi với Phương Lãnh nên Diệp Tưởng cũng có vài phần kích động. Diễn xuất của Phương Lãnh quả thực chẳng khác là mấy với những diễn viên chuyên nghiệp. Cho dù là thần thái,động tác hay giọng điệu đều có thể nói là hoàn hảo. « Phương Lãnh » bây giờ và « Phương Lãnh » trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 quả thực là 2 con người hoàn toàn khác nhau.

-Tới rồi. Đây là ‘Quỷ đầu quán’. Chắc chú còn nhớ chứ?
Diệp Tưởng hỏi Phương Lãnh.

-Đương nhiên.

Không biết ai đã đặt tên căn biệt thự này là “Quỷ đầu quán”, nhưng, căn biệt thự này cũng không phải là toàn bộ tài sản bất động sản của Ngụy gia. Ở trên ngọn núi này, Ngụy gia có tổng cộng năm căn biệt thự. Mỗi căn cách nhau tới 2-3 km. Đương nhiên bố trí của những căn biệt thự này đều nằm trong đầu của Diệp Tưởng và Phương Lãnh.

-Trước mắt thì « Quỷ đầu quán » tạm thời là nhà riêng của anh.
Diệp Tưởng vẫn dùng 1 giọng điệu lãnh đạm để trao đổi với Phương Lãnh:
-Lễ tang của cha sẽ được cử hành vào tối nay ở « Quỷ môn quán ».

-Em hiểu.

-Đi thôi. Hiện tại ngoại trừ gia đình anh thì còn có dì, dượng và Hạo Tường đang ở « Quỷ đầu quán ». Nhưng lúc này thì dượng chuyển sang sống ở « Quỷ môn quán ». Sau khi thu xếp xong xuôi, anh sẽ dẫn chú tới hội trường để tổ chức lễ tang.

-Vâng, em hiểu rồi.

Khi tới trước cửa,Diệp Tưởng bấm chuông. Không lâu sau thì cửa mở ra. Người ra mở cửa là Ôn Vũ Phàm ! Hiện tại nàng đang đóng vai vợ của Ngụy Liễm, Phùng Yên Vũ.

-Đến rồi !

Phương Lãnh đương nhiên mới “lần đầu” nhìn thấy Ôn Vũ Phàm nên y « tỏ ra » sửng sốt. Diệp Tưởng bèn đứng ra “giải thích” cho Phương Lãnh:
-Cô ấy là vợ của anh ,Yên Vũ. Yên Vũ, đây là em trai anh, Ngụy Minh.

-Chào cậu !

Ôn Vũ Phàm mở rộng cửa. Trên gương mặt nàng không có vẻ gì vui mừng. Ngược lại sắc mặt lại vô cùng tái nhợt.

-Chào chị dâu. Lần đầu gặp mặt......

Nhưng mà, Ôn Vũ Phàm lại chẳng nói chẳng rằng. Nàng nhìn Phương Lãnh cũng có chút lạnh lùng. Chỉ mới nhìn qua thì có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ là nàng đang đóng phim. Thực tế thì tính cách của nhân vật Phùng Yên Vũ cũng khá giống tính cách của Vũ Phàm.

Biệt thừ này tương đối rộng. Khi đi vào trong phòng khách thoáng đạt, ba người nhìn thấy 1 cô bé gái đáng yêu tầm 5,6 tuổi đang bước đi. Điều khá thần ký là......Cô bé này giống như được đúc ra từ cùng 1 khuôn với Ôn Vũ Phàm ! Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Diệp Tưởng khẳng định cô bé không phải do diễn viên đóng. Hơn nữa nếu nhìn kỹ lại thì sẽ nhận ra có nhiều nét trên gương mặt cô bé khá giống Diệp Tưởng !

Nếu có người nói đây là con gái ruột của Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm thì có lẽ sẽ chẳng có ai nghi ngờ!

Mà sự thật là vậy. Tất cả những mối quan hệ trong phim kinh dị chân thực đều là thực chứ không hề được hư cấu. Nếu lấy này máu của cô bé này đi xét nghiệm DNA thì chắc chắc kết quả thu được sẽ là có hơn 99% cô bé này là con ruột của Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm ! Đây là cô bé do phim kinh dị tự động tạo ra !

Với 1 người yêu Ôn Vũ Phàm như Diệp Tưởng thì khi nhìn thấy « con gái » của mình và Ôn Vũ Phàm, những nét trên người của cô bé lại rất giống 2 người, trong lòng của hắn lúc này cảm thấy rất phức tạp. Tuy rằng hắn biết đây chỉ là giả thôi,nhưng hắn vẫn có cảm giác như mình đã làm cha, thậm chí hắn còn thực sự cảm thấy mình đã là chồng của Ôn Vũ Phàm.

Diệp Tưởng thậm chí còn nghĩ nếu đây không phải là phim thì có lẽ sẽ tốt biết bao......

Trong phòng khách, ngoại trừ cô bé đáng yêu kia ra thì còn có 1 người phụ nữ trung niên và 1 người đàn ông khác. Người phụ nữ trung niên kia vô cùng xinh đẹp. Nếu lấy tiêu chuẩn của phụ nữ trung niên để so sánh thì để có thể bảo dưỡng được như vậy cũng không dễ dàng. Không biết nhân vật này là NPC hay do diễn viên mới đóng. Người đàn ông kia là Nhạc Lễ Thanh.

-A Minh?
Nhìn thấy đám người Phương Lãnh bước vào,Nhạc Lễ Thanh lập tức đứng dậy ! Y ngay lập tức tỏ ra vui mừng:
-A Minh, đã lâu không gặp ! Cho dù mình chưa thấy được ảnh chụp của cậu gần đây nhưng mình vẫn có thể nhận ra cậu!

-Hạo Tường ! Cậu cũng chẳng thay đổi gì mấy nhỉ !
Phương Lãnh nói. Y vẫn có vẻ lạnh nhạt, chẳng thấy y cười khi đang nói chuyện gì cả.

Gương mặt của người phụ nữ trung niên kia lại có vẻ lạnh lẽo như băng. Bà ta nhìn hắn cũng chẳng có vẻ gì tốt lành cả. Bà ta nói:
-Rời khỏi đã bấy nhiều năm giờ mới biết vác cái mặt về!

Không biết bà ta đang diễn xuất, hay đây là cảm xúc thực của chính bà ta? Nhưng dù là khả năng nào thì diễn xuất của nhân vật này cũng phải nói là hoàn hảo!

Cô bé đáng yêu kia chạy tới ôm chân của Diệp Tưởng sau đó ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt của bé lúc này sáng long lanh. Gương mặt của cô bé này khá giống với Ôn Vũ Phàm nên bé cũng là 1 bé gái rất xinh xắn. Tuy cô bé không nói lời nào, nhưng nhìn bé vẫn thấy bé rất đáng yêu. Nhất là khi Diệp Tưởng nhìn thấy những nét của chính mình trên mặt của cô bé, hắn cảm thấy cảm giác huyết nhục tương liên mạnh mẽ giữa mình và cô bé này! Hắn nghĩ tới trong tươngi lai nếu mình cũng có 1 cô con gái đáng yêu như vậy, hắn sẽ coi cô bé là hòn ngọc quý quý, sẽ hết lòng chiều chuộng cô bé.

Phương Lãnh không nhìn Diệp Tưởng và “con gái” của Diệp Tưởng mà quay sang khom lưng cúi đầu xin lỗi người đàn bà trung niên kia:
-Con xin lỗi dì.

-Mẹ, đừng nói nữa !
Nhạc Lễ Thanh vội vàng giải vây:
-A Minh không phải trở về rồi sao? Làm gì......

-Mày im mồm cho tao.
Sắc mặt của người đàn bà trung niên kia vẫn lạnh lùng như băng:
-Ngụy Minh! Nếu không phải vì cha mày chết thì có lẽ mày sẽ chẳng thèm vác mặt trở về. Chuyến này trở về chắc trong lòng mày cũng không tình nguyện đúng không? Bảy năm trước sau khi mày dứt áo ra đi, chẳng thấy có tin tức gì,anh rể trông ngóng mày thế nào chắc mày cũng chẳng biết đâu nhỉ? Mày trở về cũng hơi bị ‘sớm’ đấy con ạ!

Phương Lãnh im lặng.

-Lần này trở về mày hãy ở lại lâu 1 chút! Ít nhất cũng phải đợi qua bảy bảy bốn mươi chín ngày của cha mày rồi hẵng đi!

Bảy bảy bốn mươi chín ngày......

Là giai đoạn thời gian cuối cùng mà vong hồn có thể quanh quẩn chốn dương gian......

Cho dù Phương Lãnh hay Diệp Tưởng, đều biết chuyện này.

-Tang phục của chú anh cũng đã chuẩn bị rồi.
Diệp Tưởng chỉ lên trên lầu.
-Chú theo anh lên trên lầu thay quần áo.Lát nữa chúng ta sẽ đi. Kế tiếp chú sẽ phải gặp rất nhiều người nên chú cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi.Cũng không phải chỉ có mình dì mới bất mãn với chú đâu.

Phương Lãnh gật đầu nói:
-Em hiểu.

Đúng vào thời khắc này thì bộ phim kinh dị này đã bắt đầu. Sau phân cảnh này thì bộ phim sẽ bước vào giai đoạn kịch bản bị bỏ trống .

Bảy năm trước vì sau nam nhân vật chính Ngụy Minh phải bỏ đi? Cái chết của cha y có ẩn tình gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK