Mục lục
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, lời thoại cũng chỉ nói cho có. Vì đây là phim điện ảnh, nên đương nhiên không thể nào quay giống hệt thực tế được, vì nếu làm như vậy thì ở nông thôn đã có nhiều lái buôn heo hơi phi pháp, muốn tìm người khác nào tìm kim đáy bể? Ở Trung quốc, heo được vỗ béo bằng chất tăng nạc có thể thông qua “kiểm dịch” vận chuyển tới bán trong thành phố chứng tỏ điều gì? Trong này sớm đã hình thành một chuỗi lợi ích. Nếu mạo muội đi hỏi thăm xem có phải có người đã thu mua heo hơi với số lượng lớn hay không chắc chắn sẽ khiến cho đám lái buôn heo hơi đã bị đồng tiền làm cho mờ mắt cảnh giác, thậm chí còn có thể bị nguy hiểm tới tính mạng. Đương nhiên, cho dù thật sự là như thế, đám người «Hầu tước» cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng lãng phí vật bị nguyền rủa ở chỗ này khiến người ta cũng không biết phải nói sao.

Bọn họ tới thôn họ Tào. Dựa theo kịch bản, bọn họ sẽ đi tìm vài lái buôn heo như vậy.

- Nói đến chất tạo nạc thì hình như trước kia ở thành phố Thiên Dương cũng có tin tức phanh phui về chuyện này.

Lý Tín Lăng lúc này nói:

- Anh chắc cũng biết sau một chuỗi sự kiện như phát hiện chất tạo nạc trong thịt, có tồn tại vi khuẩn E.coli trong thịt hay ngộ độc thức ăn do ăn thịt heo, một số công ty lớn chuyên chế biến thực phẩm từ thịt có tiến hành một cuộc điều tra và phát hiện gần như tất cả những hộ nuôi heo ở địa phương đều có sử dụng chất tạo nạc, hơn nữa còn có không ít người bí mật gia công heo chết vì bệnh dịch để tiêu thụ.

- À, tôi có nhớ chuyện này.

Diệp Tưởng vội vàng đáp:

- Lúc ấy chuyện này gây chấn động rất lớn. Bởi vì vấn đề an toàn thực phẩm luôn là nỗi lo nhức nhối trong lòng của người Trung Quốc chúng ta. Trước kia trên TV có tuyên truyền « A Bite Of China* », nhưng tôi luôn cho rằng miếng ăn phải là miếng an toàn mới đúng.
(Một phóng sự gồm bảy tập được trình chiếu từ ngày 14/5 đến ngày 22/5/2012 trên kênh CCTV-1.Phóng sự tuyên truyền về các món ăn ngon hàng ngày của Trung Hoa, kể về nông nghiệp của Trung Hoa và sự thay đổi trong thói quen ăn uống,vân vân,…
Season 2 của phóng sự được khởi quay vào cuối năm 2012.
Link season một xem online: http://ovguide.com/tv_season/a-b...n-một-259364)

- Chắc chắn cơ quan kiểm dịch đã một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua chuyện này. Trên tin tức có nói người ở địa phương gần như đều biết tới chuyện này. Nhưng khi tiến hành thâm nhập điều tra, công ty thực phẩm có dính líu tới vụ việc này lại tuyên bố rằng vấn đề nằm ở bên cung ứng ở địa phương, chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm. Nói vậy ai tin được? Họ thực sự cho rằng dân chúng dễ bị lừa như vậy sao?

Diệp Tưởng không thể không nói tuy rằng thế giới này là thế giới phim kinh dị nhưng nó lại là một phiên bản chân thực của thế giới hiện thực. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Làm sao tìm ra được manh mối Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa thu mua heo sống ở đây mới là điểm mà họ quan tâm. Bọn họ mua heo sống để sử dụng vào mục đích gì, trong chuyện này còn có những nhân vật giấu mặt nào nữa hay không...... Họ không thể chỉ biết rung đùi ngồi chờ những tình tiết do kịch bản cung cấp mà phải tiến hành điều tra để tìm ra những manh mối mới.

Thông qua việc hỏi han một số hộ làm nông ở địa phương, bọn họ sớm tìm được đến mấy tay chuyên bán heo hơi xuất hiện trong kịch bản. Chỉ cần hỏi một câu “Chúng tôi muốn mua heo hơi” thì rất nhanh bọn họ sẽ có được câu trả lời.

Những tình tiết râu ria trong quá trình này tạm thời không đề cập đến......

- Mấy người muốn mua heo hơi sao?

Một người nông dân trung niên tóc tai rối bù, miệng ngậm điếu thuốc lá nhìn đám người Diệp Tưởng. Bên cạnh y là một con chó săn cổ bị buộc xích sắt đang nằm trên mặt đất. Mấy người đang đánh bài ở gần đó cũng đi tới.

Đây là một gia đình sống bằng nghề nông. Trong chuồng heo thỉnh thoảng còn truyền tới những tiếng « eng éc » của bầy heo.

- Phải.

Lý Tín Lăng cướp lời nói:

- Thực ra thì chúng tôi được người giới thiệu tới đây.

- Hả?

Người nông dân phì phèo điếu thuốc nhíu mày, nói:

- Ai giới thiệu các người đến đây?

Đây là cách làm vô cùng thông minh. Trực tiếp đưa ra tấm ảnh chụp rồi hỏi người này có phải đã tới mua heo hay không thì không ai trả lời anh cả. Đám người này đều là những kẻ đầu có sỏi, heo mà họ bán hơn 50% được vỗ béo bằng chất tạo nạc. Chẳng may đám người của Bộ Công thương tới tìm họ «uống trà » thì chẳng phải họ sẽ gặp phiền phức rất lớn sao?

- Ha ha.

Lý Tín Lăng đưa ra bao thuốc lá rồi mời đám người kia mỗi người một điếu rồi đưa ra tấm ảnh của “vợ” hắn rồi nói:

- Chính là cô ấy! Cô ấy lúc trước đã từng tới chỗ các anh mua heo. Ha ha, các anh cũng biết bọn tôi nếu tới đây mua tức là bọn tôi muốn tránh đi « con đường chính quy » rắc rối...... Giá cả không phải là vấn đề.

Cái gọi là « con đường chính quy » đương nhiên là để chỉ quá trình kiểm dịch rồi. Ý của Lý Tín Lăng rất rõ ràng.

Người thanh niên đang hút thuốc kia sau khi cầm lấy tấm ảnh chụp rồi nhìn qua một hồi sau đó hơi nhíu máy. Nếu có « khách quen » giới thiệu đương nhiên là có thể tin được. Không lẽ mấy người này là lái buôn từ nơi khác đến?

Y nhìn bộ dạng của Dương Xuân Hoa thêm một lần, thổi ra một hơi sau đó quay ra hỏi một người trung niên đầu trọc mặc áo ba lỗ:

- Lão Tứ! Lúc trước người phụ nữ này có tới đây không?

Người trung niên đầu trọc kia nhìn một hồi sau đó nói:

- À...... Người này.....

Sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn quay ra nhìn Lý Tín Lăng rồi nói:

- Không, không biết.

Người nông dân đang hút thuốc kia đột nhiên biến sắc rồi nói:

- Chúng tôi không biết người này. Các người tới chỗ khác mua heo đi.

- Sao lại như vậy......

- Anh nhất định đã lầm lẫn rồi. Người phụ nữ này chưa hề tới đây. Chắc cô ta giới thiệu cho các người chỗ khác rồi. Các người mau đi đi.

Nói tới đây, đôi mắt của anh ta có vẻ không tốt lành gì.

Dựa theo kịch bản ban đầu, bọn họ phải lủi thủi rời đi. Chung quy cũng chỉ vì đối phương người đông thế mạnh, nên họ cũng không có cách nào ép đối phương mở miệng. Thế nhưng bây giờ...... Đương nhiên không cần làm như vậy .

«Hầu tước» là loại nhân vật thế nào? Nếu Kim Cực Thọ có ở đây thì đương nhiên đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu hắn không có ở đây thì có một số việc « Hầu tước » cũng có thể giải quyết.

- Không thể nào lầm được.

Lý Tín Lăng đón lấy tấm ảnh chụp rồi nói:


- Chính cô ấy giới thiệu chúng tôi tới đây mà.

- Ta nói anh lầm rồi!

Người nông dân trung niên hút thuốc nói với vẻ hung dữ.

- Còn không mau đi!

Đám người xung quanh ai nấy đều có vẻ hùng hùng hổ hổ.

Nhưng đúng lúc này, bóng của Mạc Niệm Sinh chiếu trên vách tường bỗng nhiên chộp lấy cái bóng của con dao mổ heo đang đặt trên sau đó chém tới cánh tay của cái bóng người nông dân kia!

Động tác cực kỳ nhanh!

Quan trọng là điều đó hoàn thành chỉ trong một giây! Cho nên, Mạc Niệm Sinh không cần trả vé chuộc cái chết. Dù sao lần đầu tiên hắn sử dụng quỷ ảnh cũng là dùng trong [ Con đường vong hồn ] để cứu Meiko. Nếu đã dùng rồi thôi thì dùng luôn trong lần này. Thời gian sử dụng ngắn như vậy nên có lẽ ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần cũng sẽ không quá lớn.

Cảnh tượng khủng bố đó khiến đám lái buôn heo sợ tới mức hoa hết cả mắt.

- Quỷ, quỷ!

Cánh tay của người nông dân đang hút thuốc kia bị chém bị thương. Y sợ tới mức ngã lăn quay ra đất. Y chắc chắn khi cái bóng kia động đậy, Mạc Niệm Sinh vẫn ngồi yên không hề động đậy!

- Đừng kêu to như vậy.

Mạc Niệm Sinh chỉ vào bóng của mình trên bức tường:

- Khi chém tôi đã né động mạch của anh rồi!

Kỳ thật cách làm hung hãn như vậy không hề phù hợp với logic hành vi và tính cách của Diệp Tuấn Hà chút nào. Tuy nhiên người dịch cũng đã nói qua: yêu cầu về tính logic áp dụng lên những chuyện có dính dáng tới vật bị nguyền rủa sẽ không quá mức khắt khe. Cho nên không cần lo NG.

- Anh......Anh......

Người nông dân kia cầm tay bịt chặt miệng vết thương, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Đám người kia đang định chạy trốn thì Lý Tín Lăng đứng chắn trước cửa, sau đó cài then cửa gỗ lại!

Lúc này, con chó săn đang bị xích chặt bởi sợi xích sắt bậy dậy sủa lớn, nhưng Lý Tín Lăng đưa mắt nhìn về con chó kia. Con chó săn kia vốn đang sửa rất hung dữ, nhưng khi nó nhìn thấy sự hung tợn và sát ý tràn ngập trong đôi mắt của Lý Tín Lăng, nó sợ tới mức cúi người nằm sát xuống mặt đất, không dám gây ra bất cứ một âm thanh nào. Nhìn nó lúc này có vẻ ngoan ngoãn như một chú cừu non vậy.

Những người còn lại hoảng sợ nói:

- Các người...... Các người là người hay quỷ vậy......

- Tôi chỉ hy vọng các anh trả lời vấn đề mà tôi đã hỏi.

«Hầu tước» nhìn đám lái buôn heo sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên đầu trọc rồi nói:

- Anh biết chuyện gì đúng không?

Mạc Niệm Sinh lạnh lùng bước tới. Đám người kia sợ hãi lùi lại một bước.

- Tôi...... Tôi nói......

Người đàn ông đầu trọc kia quá sợ tới mức hồn phi phách tán lắp bắp nói:

- Một tháng trước...... Chúng tôi chuyển một đám heo bệnh tới một xí nghiệp thực phẩm. Mấy lái buôn heo chỗ này đều làm chuyện thế này cả ...... Chúng tôi không hỏi lai lịch, cũng không nhận chi phiếu. Lúc đó, trong số những người nhận hàng có người phụ nữ này. Bởi vì cô ấy rất đẹp, nên tôi có nhìn qua mấy lần.....

- Anh không biết lai lịch của đối phương à?

- Cái này......Chuyện này năm nào chả có. Có một số con heo không được nuôi dưỡng tốt, trên đường vận chuyện sinh bệnh rồi chết rất nhiều. Nếu vứt đi thì tiền thức ăn chăn nuôi không thể thu hồi do đó chẳng thà bán tháo cho xong...... Có một số xí nghiệp vì để tiết kiệm chi phí cho nên cũng mua loại heo này...... Đừng, đừng giết chúng tôi...... Chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà. Người làm chuyện này rất nhiều, không phải chỉ có mình chúng tôi.

Người nông dân tay bị chém bị thương kia vội vàng lôi ra từ trong túi một cái gói, sau đó rút ra từ bên trong một đống nhân dân tệ đỏ au sau đó dúi vào tay của Lý Tín Lăng:

- Đúng vậy, chúng ta chỉ vì bất đắc dĩ mới phải làm thế mà thôi. Các vị! Chắc các vị cũng biết muốn kiếm miếng cơm lúc này không hề dễ dàng. Hiện tại nếu không phải vì chi phí nuôi heo càng ngày càng cao thì chúng tôi cũng sẽ không làm loại chuyện này. Các vị cũng nên biết rằng nếu chúng tôi không kính biếu mấy vị làm bên bộ Công Thương thì tới lúc đó, bao nhiêu công sức vỗ béo bày heo đều tan thành mây khói. Dù lúc đó chúng tôi không nuôi heo bằng chất tạo nạc thì họ cũng nói có. Chúng tôi phải kiếm ai để khóc lóc kêu oan đâ......Không bằng mọi người cùng nhau làm, gặp chuyện thì mọi người cùng nhau chịu...... Nếu các vị thấy thế này còn chưa đủ thì chúng tôi......

Lý Tín Lăng cười lạnh, sau đó đem toàn bộ vất số tiền kia lên không trung. Từng tờ 100 nhân dân tệ rơi lả tả xuống đất. Sau đó y nói:

- Các người không hợp tác một cách cố định với người nào? Ngay cả chuyện các người làm ăn với ai mà các người cũng không biết à?

- Chúng tôi thật sự không biết...... Bởi vì đối phương hình như là người từ nơi khác tới, nhưng họ toàn thuê người ở nơi này làm việc cho họ. Người phụ trách việc chuyển hàng mỗi lần mỗi khác. Hơn nữa bọn họ cũng không bắt buộc phải tới chỗ chúng tôi mua heo bệnh...... Làm chuyện này nếu như cố ý truy hỏi lai lịch của đối phương thì ai còn tới tìm chúng tôi làm ăn nữa? Giả bộ hồ đồ là quy tắc làm ăn của những người như chúng tôi.

- Các người chỉ thấy người phụ nữ này đúng một lần thôi sao?

- Đúng vậy. Một tháng trước, cô ấy tới để chở đi mấy chục con heo. Có một số con sinh bệnh còn đang ngắc ngoải, có một số con gần chết tới nơi rồi...... Lúc ban đầu do một người đeo kính râm đến tới đàm phán với chúng tôi. Y nói rõ số lượng và chủng loại heo mà y muốn mua, hơn nữa còn nói lúc nào người của bọn họ sẽ tới nhận hàng. Mọi người cũng đã bàn bạc ổn thoả xem heo chết bao nhiêu tiền, heo bệnh bao nhiêu tiền. Nghe giọng của y thì có vẻ như y là người từ nơi khác tới. Có vẻ như y là người quản lý. Vì y che kín mặt nên tôi cũng không biết mặt mũi của y ra sao.

Y càng nói nhiều thì vé chuộc cái chết của bọn họ càng nhiều. Diệp Tưởng kiếm được có 300 tấm chuộc cái chết. Nhưng điều này cũng không bất ngờ vì thực ra hắn cũng chẳng có đóng góp gì. Phỏng chừng người kiếm được nhiều nhất là Mạc Niệm Sinh, hơn nữa y còn không phải trả một tấm vé chuộc cái chết.

«Hầu tước» đi tới rồi hỏi:

- Vậy đám người phụ trách việc chuyển heo lên xe sau đó chở đi đều là đám người của bọn họ sao?

- Đúng, đúng vậy! Bọn họ cũng nhiều lần nói rằng chúng tôi không cần phải hỏi han gì về họ. Tiền được trả hết một lần. Tôi chuẩn bị sẵn hoá đơn để tới lúc đó đưa cho bọn họ là xong! Chúng tôi cũng là người làm ăn, nên giữ chữ tín là chuyện bắt buộc. nguồn .

- Biển số xe tải do bọn họ lái tới là biển số được cấp phép ở địa phương hay là biển số ở nơi khác?

- Là biển số địa phương...... Nhưng hình như trên 50% là biển số giả. Ngày đó sau khi chuyển heo lên xe, bọn họ liền lái thẳng xe đi luôn.

Quả nhiên......

Có cả một tổ chức xử lý chuyện này từ A đến Z.

Chỉ là, đám người này chở đi số heo bệnh và heo chết để làm gì? Để thử triệu hồi ác ma sao?

Có thể xác định về cơ bản thì Kỷ Nhất Chu là một phần tử trong tổ chức này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK