Màn thứ chín không ngờ là màn cuối cùng!
Khi màn thứ chín bắt đầu, Chu Tử Vinh bị nhốt dưới tầng hầm. Người nhốt Chu Tử Vinh là ma nữ Ân U Liên.
Nhân vật thứ hai « bị nhuộm đen » sau Chu Tử Vinh.
Mũi tên ếm hắc ma thuật vẫn còn ở trong người của Diệp Tưởng khiến hắn không thể phát huy được thể chất « Thợ săn ác ma ». Diệp Tưởng đành phải đọc xem kịch bản thế nào. Nhưng màn thứ chín đã là màn cuối cùng cho nên nội dung kịch bản cũng chỉ xuất hiện tức thời. Quan trọng là nếu không lấy ra mũi tên ếm hắc ma thuật này thì nguyền rủa sẽ cứ phong ấn thể chất « Thợ săn ác ma » của hắn. Không lẽ hắn đành phải trông cậy vào việc đám người «Hầu tước» sẽ tới cứu hắn sao?
Thế nhưng đám người «Hầu tước» có lẽ sẽ không nghĩ ra được hắn đang bị giam cầm!
Lúc trước «Hầu tước» đã nhìn qua danh sách cuộc gọi trong điện thoại. Từ đoạn mở đầu của kịch bản có thể thấy Kỷ Nhất Chu đã hoàn thành « Tiêu bản ác ma ». Sau đó vào 21 giờ 11 phút, Kỷ Nhất Hàng [lúc ấy Kỷ Nhất Hàng không phải do «Hầu tước» diễn] gọi vào số máy bàn của Kỷ Nhất Chu. Kỷ Nhất Chu trong lúc nổi điên phá hỏng chiếc điện thoại bàn. Sau đó « Tiêu bản ác ma » “thức tỉnh” đem Kỷ Nhất Chu vào « Địa ngục »......
Giống như bá tước Wallace vào sáu thế kỷ trước.
Sáu thế kỷ trước, ngay cả tòa thánh Roma cũng ngậm câm như hến khi nhắc đến chuyện này. Họ lấy danh nghĩa cái chết đen để ngăn không cho chuyện này đồn đại ra ngoài, ngay cả giám mục Samuel cũng không thoát được nguyền rủa. Hy vọng duy nhất hiện nay là Diệp Tưởng .
Hiện tại còn khoảng 13 tiếng nữa là tới tối ngày mai. Tay trái của Diệp Tưởng gần như đã bị phế. Huyết tinh xiềng xích trên tay phải của hắn là huy vọng duy nhất để kết thúc bộ phim này, cho dù hy vọng này quá xa vời. Nhưng hắn vẫn bị Ân U Liên giam cầm ở chỗ này, hắn làm gì còn cơ hội sống sót nữa?
- Ân U Liên!
Diệp Tưởng gào lên:
- Cậu ra đây cho tôi!
Hiện tại Diệp Tưởng không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy. Kịch bản cũng không thiết kế nhân vật Ân U Liên là nhân vật phản diện! Hay là thân phận hậu duệ của hắc ma thuật sư khiến cho nàng cần phải làm như vậy? Phải biết rằng nhiều lúc trong phim kinh dị, bạn không thể làm theo ý mình. Nếu lỡ may bạn phải đóng vai nhân vật phản diện, thì dù bạn có không muốn làm mấy chuyện giam dâm cướp bóc đi nữa thì bạn vẫn phải làm. Nếu thật sự là như vậy thì diễn viên cũng bó tay chẳng biết làm sao hơn. Nhiều lúc diễn viên phải đặt ý chí của nhân vật lên hàng đầu. Đây là một quy tắc ngầm trong bất cứ một bộ phim kinh dị nào mà diễn viên không được phép vi phạm.
Thế nhưng vẫn còn một khả năng: chính là nàng liệu có phải là gian tế đã âm thầm đầu quân vào trận doanh Đọa Tinh hay không? Diệp Tưởng không khỏi nghĩ tới lúc trước trong [Khách sạn ma ám], Lý Duy Tư đã ám toán hắn. Sau khi tìm hiểu thế cục của 20 rạp chiếu phim và thế trận giằng co giữa hai trận doanh, Diệp Tưởng cũng đã đoán được Lý Duy Tư có khả năng là gián điệp của trận doanh Đọa Tinh. Nhưng khi hắn nhắc đến chuyện này với Phương Lãnh và Vũ Sóc thì rõ ràng hình như họ cũng biết chuyện này.
Như vậy, Ân U Liên chẳng lẽ là người của trận doanh Đọa Tinh? Đó là liên minh của những rạp chiếu phim nằm dưới sự lãnh đạo của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 trong truyền thuyết? Nếu quả là thế thật thì diễn viên có khả năng uy hiếp tới « Ác ma » như hắn chắc chắn sẽ bị bọn họ nhanh chóng diệt trừ. Nhưng nếu là vậy thì việc gì bọn họ còn phải để hắn sống? Chẳng lẽ bởi vì họ muốn giữ hắn lại để bắt « Tiêu bản ác ma »? Nhưng cũng không đúng! Ân U Liên chắc hẳn không biết chuyện này. Phải biết rằng chuyện Diệp Tưởng biến thành « Thợ săn ác ma » là tình tiết không có trong kịch bản. Trong kịch bản phần sau, Ân U Liên cũng không tham gian nên nàng chắc chắn không biết.
Vậy chuyện là thế nào?
Cứ yên lặng chờ tới một tiếng đồng hồ trong bóng tối, rốt cuộc Diệp Tưởng mới nghe được tiếng bước chân. Một cô gái mặc trên người trang phục màu đen có vẻ âm u đáng sợ cầm theo một chiếc đèn pin đi tới. Nàng ta chiếu ánh đèn về phía Diệp Tưởng.
Ân U Liên đã tới.
Sắc mặt của nàng khi nhìn Diệp Tưởng có vẻ vô cùng quái đản, giống như đang nhìn một con heo sắp được làm thịt.
- Cậu vì sao lại làm như vậy Ân U Liên?
Diệp Tưởng gào lên, đồng thời thông qua kịch bản gửi tin nhắn để chất vấn nguyên nhân vì sao nàng lại làm như vậy. xem tại .
Nhưng nàng không trả lời.
Lúc này Ân U Liên lạnh lùng trả lời:
- Ngươi cứ từ từ đợi ở trong này đến tối mai đi!
- Cậu điên rồi sao? Cậu sẽ phải xuống « Địa ngục » đấy!
- Không sao.
Ân U Liên nói:
- Người trong gia tộc ta vốn đã mang trên người vận mệnh phải xuống « Địa ngục » rồi.
- Cậu nói gì vậy?
- Đây là số mệnh của gia tộc ta. Sống vì « Ác ma », chết vì « Ác ma ». Ta được sinh ra trên đời cũng vì mục đích này. Lúc đầu khi ở trong trường, ta đã chú ý tới việc các ngươi bị nguyền rủa. Ta tiếp cận với ngươi, sau đó ở cùng đi với các người là vì giờ phút này. Ta muốn cùng các ngươi cùng nhau xuống « Địa ngục ». Đối với ta thì đây là cái chết vô cùng có ý nghĩa.
Những lời này tuy đều là lời thoại trong kịch bản, nhưng suy nghĩ của bản thân Ân U Liên thì sao? Không lẽ nàng không có suy nghĩ gì sao?
- Mũi tên ếm hắc ma thuật còn trong người của ngươi lúc nào thì người không thể thoát khỏi những xiềng xích này lúc ấy.
- Tỉnh lại đi Ân U Liên! Tỉnh lại đi! Mau thả mình ra!
Ân U Liên lạnh lùng nói:
- Ta tới là để nói cho ngươi biết ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi! Ta và ngươi sẽ cùng nhau xuống « Địa ngục ».
Tiếp đó nàng xoay người bỏ đi. Mặc kệ Diệp Tưởng có gào thết thế nào thì nàng cũng làm như không nghe thấy. Tin tức mà hắn gửi qua nàng cũng không trả lời.
Phải làm sao đây?
Diệp Tưởng không có một chút sức lực nào. Hơn nữa cả ngày qua hắn chưa có một hột cơm nào vào bụng. Không ăn uống gì khiến hắn càng cảm thấy mệt mỏi. Lúc này hắn còn không thể chuyển sang trạng thái « Thợ săn ác ma » chứ đừng nói tới chuyện lấy ra mũi tên ếm hắc ma thuật trong người hắn. Chỉ cần nó vẫn còn trong người, thì Diệp Tưởng cũng đành bó tay.
Dựa theo kịch bản, lúc này đám người «Hầu tước» chắc đã trốn ra rồi. Lấy năng lực của bọn họ thì khả năng diệt đoàn gần như bằng 0. Nhưng bởi vì bọn họ đã chuyển cho Diệp Tưởng không ít vé chuộc cái chết nên chắc chắn sức chiến đấu sẽ bị suy giảm. Có lẽ sẽ có một hoặc hai người phải chết ở trong đó. Chung quy lại thì diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 cũng là người, cũng không có tấm thân bất tử.
Hiệu quả cách âm của tầng hầm này vô cùng tốt. Cho dù Diệp Tưởng có gào khản cả cổ thì âm thanh cũng không thể truyền ra ngoài. Diệp Tưởng cũng chẳng biết phải làm sao trong tình huống này.
Ân U Liên trở về phòng đọc sách nằm dưới mặt đất. Nửa dưới của phòng đọc sách có thể đi thẳng tới nơi giam cầm Diệp Tưởng.
Nàng đi tới phòng đọc sách để chờ đám người «Hầu tước» tới.
Thể chất ma nữ đang điều khiển nàng làm việc giam giữ Diệp Tưởng. Nàng thậm chí đang dần quên việc nàng thật ra chỉ là một diễn viên. Nàng đã hoàn toàn hoà mình vào thế giới này, cũng như hoá thân một cách hoàn toàn vào nhân vật Ân U Liên. Thậm chí, nhân vật Ân U Liên này còn đang chi phối nàng.
(Nghĩa của từ chi phối : http://tratu.soha.vn/dict/v/Chi_ph%Emột%BB%9mộti)
Việc chuyển đổi quan hệ giữa diễn viên và nhân vật cũng không hiếm. Đám người An Nguyệt Hình, Grandier cũng đang trong tình trạng như vậy. Bọn họ đã dần quên đi thân phận diễn viên. Ngược lại bọn họ cảm thấy nhân vật trong phim kinh dị mới là chính họ. Hiện tại Ân U Liên cũng giống như vậy. Huyết mạch của hắc ma thuật sư khiến nàng không còn sợ hãi cái chết nữa. Hắc ma thuật sư vốn sinh ra vì « Ác ma », trời sinh đã thuộc về hắc ám, nên bọn họ đã được định sẵn là phải xuống « Địa ngục ».
Đây là số mệnh của bọn họ.
Ân U Liên thậm chí bắt đầu không nhớ rõ tên diễn viên của nàng là gì.
Diệp Tưởng lúc này đang không ngừng nghĩ ra kế sách. Đám người «Hầu tước» có thể tìm được hắn hay không? Chuyện thông qua kịch bản gửi tin tức chắc chắn cũng có một khoảng cách hạn chế tối đa. Nếu khoảng cách giữa hai bên quá xa thì hắn cũng không thể gửi đi tin tức cầu cứu. Vậy phải dựa vào cảm ứng của «Hầu tước» sao? Cũng đã lâu như vậy rồi nên chắc «Hầu tước» cũng đã tới chỗ này. Nhưng rõ ràng là y chưa cảm ứng được vị trí của hắn.
Tình thế phát triển dần dần vượt quá tầm kiểm soát của Diệp Tưởng.
Thời gian không đợi người .
Nếu trời tối thì không ai có thể đoán được sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra.
Lúc này đám người «Hầu tước» đã tới.
« Ác ma » đã tới rất gần với thế giới này. Nó sẽ sớm giáng xuống thôi. Trong cái hang kia, «Hầu tước» đã phải sử dụng ra không ít tuyệt chiêu của y. Tiêu hao đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của y. Đương nhiên, vé chuộc cái chết mà y kiếm được phải nói là siêu hậu hĩnh. Phần lớn những vật bị nguyền rủa đã không còn có thể sử dụng. Những thứ còn lại đều là những tuyệt chiêu trong những tuyệt chiêu.
Một bộ phim kinh dị khó không ngờ lại ép « Hầu tước » phải tung ra nhiều tuyệt chiêu như vậy. Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài phán đoán ban đầu của «Hầu tước». Chuyện này có quan hệ rất lớn tới việc phán đoán sai lầm độ khó của bộ phim kinh dị [Tiêu bản ác ma]. Nếu biết trước thì bọn họ có thể cầm theo nhiều vật bị nguyền rủa hơn, khiến cho tiêu hao cũng chậm hơn.
Kết quả là phải tới bốn giờ sáng, chậm hơn một lúc với kết quả trong kịch bản thì đám người « Hầu tước » mới rời khỏi hang động. Rất may là không có ai bỏ mạng cả, nhưng người bị hao tổn nghiêm trọng nhất chính là Tây Môn Khả Lệ. Người nàng lúc này lúc ẩn lúc hiện, lúc nào cũng có thể tan vào trong không gian. Nàng không thể sử dụng không gian nguyền rủa nữa vì nếu không nhất định nàng sẽ hoàn toàn biến mất! Lý Tín Lăng so ra thì tốt hơn một chút, nhưng hắn cũng chỉ còn một vật bị nguyền rủa có thể sử dụng.
Bên phía «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19, Shirley cũng đã hoàn toàn bị vắt kiệt giống như Tây Môn Khả Lệ. Vật bị nguyền rủa của nàng đã ở trạng thái yếu nhất rồi. Nếu lại sử dụng nữa thì hiệu quả chỉ e cũng chẳng mạnh hơn vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ bao nhiêu. «Lam nhãn ma nữ» trong bộ phim này chẳng khác gì bình hoa di động khiến chính bản thân nàng cảm thấy vô cùng rầu rĩ. Mạc Niệm Sinh cũng đã bị vắt kiệt. Quỷ ảnh đã không thể sử dụng. Vật bị nguyền rủa còn lại của hắn cũng bị tiêu hoa đi quá nhiều.
Hiện tại, người vẫn còn có sức chiến đấu chỉ còn có «Hầu tước» .
Chuyện đầu tiên mà họ phải làm là tìm kiếm Diệp Tưởng. Nhưng họ lại không liên lạc được với hắn. Đám người «Hầu tước» đành phải tới nhà của Ân U Liên.