Triệu Không Ảnh dựa người vào 1 trong 3 pho tượng không đầu. Phía dưới háng hắn đang có 1 người phụ nữ đầu tóc rối bù đang quỳ, đầu vục vào giữa hai chân hắn không ngừng chuyển động vào ra, miệng phát ra những âm thanh « òng ọc ». Về phần bọn họ đang làm những chuyện gì...... Chỉ cần là đàn ông thì ai cũng hiểu.
-Sâu thêm 1 chút nữa!
Triệu Không Ảnh đưa tay túm tóc của người phụ nữ đó ấn đầu nàng vào sâu hơn. Người phụ nữ kia gần như ho khan đến nơi, nhưng cô ta vẫn cố gắng chịu đựng.
-Được rồi, chiến lược áp dụng lần này là vậy.
Triệu Không Ảnh le đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm môi. Hành vi này phối hợp với vẻ mặt trang điểm giống như vampire của hắn khiến hắn thêm phần yêu dị:
-Kim Vũ, Cronus, Norah,và cô nữa, Yuliana.
Đang đứng trước mặt hắn là 3 người đàn ông phương Tây. Kim Vũ đương nhiên là chỉ Kinslow. Cronus là 1 người đàn ông hơn 30 tuổi cắt kiểu đầu punk, miệng đang ngậm xì gà. Norah là một cậu thiếu niên mới 13-14 tuổi, phần tóc bên trái rủ xuống che khuất con mắt bên trái. Nhìn mặt cậu ta có vẻ lạnh lẽo như băng.
(Kiểu đầu punk của nam giới : http://alexsalo/san-pham/272...k-pattern.html)
Yuliana là người phụ nữ đang blowjob cho Triệu Không Ảnh. Lúc này, nàng bị Triệu Không Ảnh túm tóc kéo tới sát mặt hắn.
-Nghe rõ chưa?
Đó là 1 người phụ nữ phương Tây có đôi mắt màu tím của hoa tử lan hoa(Việt Nam gọi là hoa chuông tình yêu). Miệng nàng lúc này dính 1 chút chất lỏng dính dính màu trắng đục.Nàng gật đầu nói:
-Dạ.....Em nghe rõ rồi.
Triệu Không Ảnh lạnh lùng giật tóc lôi nàng về phía sau, sau đó kéo quần lên và thắt lại thắt lưng rồi nói:
-Kế hoạch của chúng ta rất đơn giản – giết Nam Cung Tiểu Tăng và lấy lại bản chép tay!
Lúc này, Mộc Lam đang đi tới từ hành lang.
Khi hắn đi lướt qua người đám người này, cả đám đều đứng dậy hành lễ. Không ai dám ngồi yên trước mặt hắn. Lực uy hiếp của hắn có thể thấy được một hai.
Đúng lúc này,hắn nhìn thấy 1 bóng người đang đứng ở 1 góc.
Đó là 1 người có vẻ cực kỳ chật vật, tóc tai rối bù,râu ria xồm xoàm. Sau khi nhìn thấy Mộc Lam, người đó có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Người này chính là Hoắc Thanh Lam. Bởi vì Mộc Lam dẫn Mẫn Hà vào phòng y nên những người khác nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và Mẫn Hà nên mới không giết hắn. Nhưng hắn biết, người yêu của mình -- Mẫn Hà bị Mộc Lam đưa vào trong phòng,và nghe nói từ trước đến nay cũng không thấy nàng đi ra ngoài. Hắn tự nhiên có thể tưởng tượng được nàng đã phải chịu nhiều tủi nhục thế nào. Nhưng hắn đâu dám oán hận. Khi nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10, hắn bắt đầu từ từ khuất phục . Bọn họ quả thực đã không còn tính người. Hắn căn bản không thể chống cự.
Không thể chống cự thì phải khuất phục. Đây là logic vô cùng đơn giản. Trên thế giới này người ta thường lựa chọn như vậy khi phải đối mặt với cường giả, chứ không phải lấy trứng chọi đá, làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng mỗi khi nghĩ đến sự đau khổ mà Mẫn Hà phải chịu đựng, hắn luôn bị lương tâm của mình dằn vặt.
Lúc này Mộc Lam đương nhiên cũng chú ý tới hắn. Nhưng Mộc Lam chẳng thèm nhìn đối phương. Hắn chết hay sống cũng chẳng liên quan gì đến y.
Cho nên hắn căn bản chẳng thèm nhìn mà trực tiếp đi thẳng. Hoắc Thanh Lam vội chạy theo rồi quỳ gối trước mặt của Mộc Lam rồi nói:
-Mộc...... Mộc Lam đại nhân. Tiểu, tiểu nhân nghe bọn họ nói, ngài là cánh tay phải đắc lực nhất của vị đại nhân kia.Vậy nên tiểu nhân cầu xin ngài không tra tấn Mẫn Hà nữa. Tiểu nhân cầu xin ngài hãy thả cô ấy ra.
Mộc Lam lạnh lùng nhìn người đàn ông này. Lúc trước hắn bỏ chạy khi người yêu của mình bị người ta làm nhục, hiện tại hắn lấy tư cách gì để quỳ xuống cầu xin y? Lấy tính cách của Mộc Lam, hắn cũng sẽ không giải thích với y chuyện hắn cũng chưa động chạm gì đến Mẫn Hà.
-Cút.
Mộc Lam chỉ nói đúng một chữ. Hắn không lãng phí dù chỉ thêm 1 chữ với tên này.
Khi y nói ra câu này, Hoắc Thanh Lam nhìn thấy ánh mắt vô cùng khủng bố của y. Hắn lúc đó cảm thấy toàn thân bủn rủn.
Sau đó Mộc Lam đi lướt qua hắn.
Hoắc Thanh Lam nhìn theo bóng y mà chả biết làm gì.Đối phương quá mạnh.Nếu luận võ lực hắn căn bản không có cách nào để đối chọi với họ. Hắn phải làm sao để cứu ra Mẫn Hà đây?
Phải làm thế nào?
Sau khi trở về phòng mình,Mộc Lam nhìn Lý Mẫn Hà đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng. Lúc này nàng đang mặc trên người bộ quần áo mà Mộc Lam đã chuẩn bị cho nàng, sau đó chải chuốt đầu tóc.Nếu nhìn kỹ thì bạn sẽ phát hiện nàng là 1 cô gái rất đẹp.
-Đôi mắt bị nguyền rủa cần phải tốn chút thời gian.
Mộc Lam sau khi vào cửa bèn nói:
-Trong khoảng thời gian này cô có thể đi ra ngoài. Tôi đã nói cho đám người đó biết rồi, bọn chúng sẽ không dám động vào cô đâu. Người bạn trai kia của cô vẫn còn sống. Nhưng tôi khuyên cô không được trở lại bên cạnh hắn vì trên danh nghĩa cô là người phụ nữ của tôi. Nếu không,sẽ có rất nhiều người ra tay giết 2 người.
-Tôi biết rồi.
Mẫn Hà rất hiểu nàng đã không có sự lựa chọn khác. Nếu vậy nàng chỉ còn cách phục tùng mà thôi.
-Tôi không thể cứ mãi che chở cho cô. Nguyên tắc của rạp chiếu phim chúng tôi là không chứa chấp những kẻ vô dụng. Kẻ vô dụng phải chết là quy tắc tối thượng ở đây.Cho nên, cố nhất định phải suy nghĩ tới những chuyện mà tôi đã nói với cô, nhất định phải cống hiến 1 phần sức mình cho giáo đoàn Đọa Tinh. Còn nữa, áp phích của bộ phim kinh dị tiếp theo của cô đã xuất hiện rồi. Trước đó tôi nhất định phải để cô nhìn thấy đã.
Có thể nhìn rõ mọi thứ vốn phải là chuyện đáng để vui mừng của Mẫn Hà, nhưng nàng bây giờ nàng lại không cảm thấy vui vẻ chút nào. Nói thật, điều này khiến cho Mộc Lam cũng có chút bất ngờ.
-Tôi sẽ suy nghĩ.
Mẫn Hà ngẩng đầu nói:
-Tôi sẽ cố gắng sống sót. Nhất định tôi sẽ phải sống sót.
Dù sao nàng cũng luôn không tin Thanh Lam thật sự đã bỏ rơi mình. Nàng nhất định phải sống sót để chính mồm hỏi hắn vì sao hắn lại làm như vậy.
-Rất tốt. Cứ vậy đi !
Tiếp đó, Mộc Lam đi tới phòng của An Nguyệt Hình.
Mộc Lam vốn tưởng rằng An Nguyệt Hình là có chuyện quan trọng liên quan đến việc làm sao tranh đoạt bản chép tay cần hắn truyền đạt với mình để chuyển lời tới Triệu Không Ảnh.
Nhưng mà......
Mộc Lam cung kính quỳ dưới đất, trên mặt có vẻ kinh ngạc.
-Ngài nói sao đại nhân?
An Nguyệt Hình không có nói thêm. Mộc Lam rất hiểu, An Nguyệt Hình sẽ không lặp lại lời mà mình đã nói.
-Đại nhân, Lý Mẫn Hà chỉ là 1 diễn viên mới mà thôi......
An Nguyệt Hình hạ lệnh không chút tính cảm:
-Đây là ‘mệnh lệnh’.
Nói đến 2 chữ “mệnh lệnh”, âm thanh của An Nguyệt Hình bỗng nhiên thay đổi.
Biến thành...... tiếng của 1 người khác.
Điều này khiến Mộc Lam đổ mồ hôi, đầu của hắn càng lúc càng cúi xuống,không dám nói ra câu gì.
Nitemare.
Vừa rồi trong nháy mắt, An Nguyệt Hình trở thành Nitemare !
Tuy rằng đó chỉ là 1 bộ phận của linh hồn Nitemare, nhưng như thế đã đủ khủng bố rồi. Linh hồn của Nitemare dù có bị phân ra thành bao nhiêu phần cũng không bị diệt vong.
-Tiểu nhân đã hiểu rồi.
Tỷ lệ tử vong của Lý Mẫn Hà lên đến trên 50% ! Nhưng nếu nàng còn sống, nàng nhất định trở thành 1 thành viên rất quan trọng của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 !
Hắn không thể nào ngăn cản chuyện này.
Thời gian công chiếu của[ Con đường vong hồn] đã đến rồi.
Bên trong phòng chiếu phim.
Mộc Lam đang ngồi ngay ngắn ở 1 chiếc ghế trên hàng ghế thứ 1.Lúc này, Triệu Không Ảnh đang ngồi ở bên cạnh y.
-Có tin chắc giết được Nam Cung Tiểu Tăng và đoạt lại bản chép tay không ?
Mộc Lam hỏi.
Lúc này là cơ hội tốt nhất để ám sát Nam Cung Tiểu Tăng. Nếu giết được người này, « Hầu tước » sẽ mất đi 1 cánh tay đắc lực. Bản chép tay vô cùng quan trọng. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép để xảy ra sai lầm.
-Đương nhiên.
Triệu Không Ảnh siết chặt nắm đấm:
-Tôi đương nhiên có....
-Không Ảnh này.
Giọng nói của Mộc Lam bỗng nhiên trở nên lạnh như băng.
-Dạ.....Dạ.....
Triệu Không Ảnh vô cùng hiểu tính cách của Mộc Lam . Y cũng hạ giọng trả lời.
Hắn hiểu hơn ai hết nếu Mộc Lam muốn giết hắn thì còn dễ hơn chớp mắt nữa.Người đàn ông này có thực lực sâu không thấy đáy.Không ai biết y có bao nhiêu đòn sát thủ, huống chi y còn là cánh tay phải của An Nguyệt Hình, lại luôn đảm nhiệm người phát ngôn của An Nguyệt Hình.
-Giết Nam Cung tuy cũng quan trọng nhưng bản chép tay còn quan trọng hơn. Nếu ngươi để bản bút ký rơi vào tay của trận doanh Khu Ma......
Nói tới đây, Mộc Lam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y.Ngay sau đó Triệu Không Ảnh đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run. Cả người hắn như cứng đờ cả lại!
-Về sau « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 sẽ không còn có linh môi sư nữa.
Triệu Không Ảnh biến sắc!
-Mộc...... Mộc Lam...... Không, Mộc Lam đại nhân......
Triệu Không Ảnh tuy rằng hiếu sát tàn nhẫn, nhưng trước mặt của Mộc Lam, y không dám biểu lộ dù chỉ 1 chút. Mộc Lam, hoàn toàn có thể không cần nhận được sự đồng ý của An Nguyệt Hình để xử tử hắn ! Ai cũng biết, An Nguyệt Hinh hoàn toàn uỷ quyền cho Mộc Lam quản lý rạp chiếu phim này.Ngoại trừ việc đề ra 1 số quy định,giống như áp dụng phương thức quản lý « luật rừng », những chuyện khác Mộc Lam có thể chém trước tấu sau.
Cho nên, Mộc Lam muốn giết hắn là 1 chuyện vô cùng đơn giản!
-Dạ, dạ ! Tiểu nhân hiểu rồi !Tiểu nhân nhất định sẽ mấy lại bản chép tay!
Triệu Không Ảnh biết, chuyện này hắn đã không còn cơ hội để thương lượng. Nếu bản chép tay rơi vào tay của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 , hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ!
Triệu Không Ảnh vô cùng khẩn trương. Hắn cũng biết nếu không lấy được bản chép tay của Nitemare trở về thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.Hắn là 1 trung cấp linh môi sư, nhưng Mộc Lam có thể nói giết là giết, rõ ràng là y đã cắt đứt đường lui của hắn! Cách làm cay nghiệt như vậy khiến Triệu Không Ảnh lại tiến thêm 1 bước trong việc hiểu ra con người của Mộc Lam!
-Rất tốt.
Mộc Lam không nói thêm 1 câu vô nghĩa mà đứng dậy bước ra ngoài rạp chiếu phim.
Sau khi Mộc Lam đi ra phòng chiếu phim, hắn đóng cửa lại.
Hắn hiện tại, chỉ còn cách chờ đợi Triệu Không Ảnh mang về bản chép tay. Ngoài ra hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Không còn 1 lựa chọn nào khác......
Cùng lúc đó, trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19, sáu diễn viên tham gia đã có mặt đông đủ.
Trong phòng chiếu phim lúc này đã chỉ còn 6 người họ. Bộ phim sắp bắt đầu rồi.
Chuyện phải làm đều đã làm. Bộ phim này là chiến trường cho cuộc chiến cướp đoạt bản chép tay. Tất cả những thứ thuộc quyền sở hữu của ác ma Nitemare quyết định hắn có thể tái hiện ở hậu thế hay không.
Một trận chiến này cả hai bên chỉ được phép thắng, không được phép thua !