Bởi vì Tây Môn Khả Lệ ra tay nên Diệp Tưởng tạm thời được cứu. Khi Diệp Tưởng cùng «Hầu tước» gặp lại đám người, những người khác lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng. Đương nhiên......đây chỉ là diễn xuất mà thôi.
- Tử Vinh!
Shirley lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng rồi « phẫn nộ » mắng:
- Không ngờ cậu lại là người lòng lang dạ thú như vậy!
«Hầu tước» lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng, còn Diệp Tưởng tỏ vẻ “có tật giật mình” cúi gằm mặt xuống.
Cửa ải này nhất định phải qua. Nếu «Hầu tước» không chết, thì chuyện này đương nhiên phải xử lý. Thật ra nếu dựa theo tình tiết trong một số bộ phim điện ảnh và truyền hình thì khi nhân vật chính gặp phải chuyện như vậy, thường thường quần sáng « Đức Mẹ đồng trinh » sẽ bật lên, sau đó rất y có thể sẽ niệm tình xưa mà tha thứ. Nhưng dù sao Tây Môn Khả Lệ đã đứng đó nhìn thấy mọi chuyện nên «Hầu tước» cố ý để sau khi Tây Môn Khả Lệ gặp mặt mọi người rồi nói ra chuyện nà hoàn toàn có thể không cần nói những chuyện này nhưng y vẫn làm, bởi vì y muốn đề phòng. Chung quy lại bọn họ đã không thể NG nữa.
«Hầu tước» lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng rồi nói:
- Tử Vinh, cậu còn gì để nói không?
- Mình, mình xin lỗi
!
Diệp Tưởng tỏ ra « khổ sở » nói.
- Là do mình nhất thời hồ đồ! Mình cũng không vì sao tự nhiên lại......
Nói chung, một người khi làm ra chuyện khiến người khác không thể tha thứ thì thường sẽ viện đủ lý do để trốn tránh trách nhiệm, thí dụ như đẩy trách nhiệm cho một người khác, hoặc là kiếm cớ để chối tội hoặc bào chữa cho mình. Rất ít người có thể thừa nhận sai lầm của mình.
Nói thực Diệp Tưởng cũng rất lo lắng. Hắn không biết mình nên nói:“Tớ sai rồi, Nhất Hàng. Tớ không còn lời nào để nói!” hay là bào chữa cho mình:“Là mình nhất thời hồ đồ. Mong mọi người tha thứ cho mình!"
Phải biết rằng NG không được phép xuất hiện bây giờ. Nếu NG xảy ra thì toàn team sẽ « lên bảng »! Diệp Tưởng suy nghĩ thật lâu mới quyết định nói như vậy. Phải biết rằng chuyện này có hỏi người khác cũng vô dụng vì lòng người khó dò. Nếu nghe theo lời của người khác chỉ tổ khiến bản thân thêm do dự. Bởi vậy, Diệp Tưởng cắn răng đưa ra quyết định của mình.
- Thật sao Tử Vinh?
Mạc Niệm Sinh tỏ ra trung lập:
- Cậu thật sự làm vậy sao?
Quan hệ giữa Diệp Tuấn Hà [Mạc Niệm Sinh] và Kỷ Nhất Hàng cùng Chu Tử Vinh vẫn còn chưa thân thiết cho lắm nên hắn cũng không thể tỏ thái độ quá rõ ràng được. Nếu trách cứ thẳng mặt Diệp Tưởng có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Còn Lý Tín Lăng lại chẳng dính dáng gì mấy tới chuyện này. Ở đây bạn cũng chẳng thể gọi được cho cảnh sát, mà cứ cho là bạn gọi được cảnh sát thì sao? Không lẽ bạn lại nói với « chú » cảnh sát:“ Bạn tôi muốn đẩy tôi vào thế giới của « Ác ma »”?
- Tiểu Xuân!
Lý Tín Lăng ôm Tây Môn Khả Lệ vào lòng rồi nói:
- Cha đã nói con không nên đi theo rồi. Sao con còn.....
- Con...... Con muốn gặp mẹ......
Tây Môn Khả Lệ khóc:
- Vì sao mẹ lại chết chứ......
- Mong các cậu hãy tha thứ cho mình!
Diệp Tưởng hiện tại chảy nước mắt tèm lem nhìn «Hầu tước» và Shirley:
- Nhất Hàng, Văn Âm. Mình sai rồi! Mình thật sự đã sai rồi!
- Cậu không phải là người!
Shirley nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng quả thực có chút tức giận với Diệp Tưởng. Tuy rằng nàng biết tất cả chỉ là đóng phim thôi, nhưng «Hầu tước» thật sự có thể sẽ chết a! Với Shirley thì mạng sống của «Hầu tước» là số một. Nhưng hiện tại «Hầu tước» cũng không sao nên nàng có thể yên tâm hơn. Chỉ là việc Diệp Tưởng bắt hụt « Tiêu bản ác ma » khiến nàng cũng có suy nghĩ “Hoá ra nhìn hoàng tráng thế mà không làm ăn được gì cả!”.
- Trước mắt nên bỏ qua chuyện này đi.
Mạc Niệm Sinh khuyên giải:
- Hiện tại không phải lúc để tranh chấp. Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài cái đã.
- Tử Vinh thực sự rất quan trọng với chúng ta.
«Hầu tước» bỗng nhiên nói:
- Nếu không có cậu ta, chúng ta sẽ không thể hoá giải nguyền rủa lần này.
- Nhất Hàng!
Shirley kinh ngạc nhìn y:
- Vậy ý anh là?
- Tử Vinh, mình có thể tha thứ cho cậu nếu như cậu giải trừ được nguyền rủa này.
«Hầu tước» nhìn hắn rồi nói.
Khi nói ra câu này, « Hầu tước » đã phá được âm mưu phân hoá bọn họ của kịch bản! «Hầu tước» còn có một lợi thế: thời gian. Chỉ cần đợi đến ngày mai, y sẽ tấn cấp thành siêu cấp linh môi sư – thành quả mà y thu được từ trong[«Vùng cấm thứ 4» phần IX]! Khi đó có lẽ y sẽ thật sự cảm ứng được « Ác ma » đang ẩn mình trong không gian tầng cao. Về phần phải bỏ ra nhiều vé chuộc cái chết như vậy thì « Hầu tước » chỉ cần hỏi Mạc Niệm Sinh là được. Hắn vẫn phụ trách bảo quản “Công quỹ”. Quỹ vé chuộc cái chết này chỉ có người gửi vé chuộc cái chết vào đó mới biết mật mã để mở ra. Một khi Niệm Sinh chết thì quyền sở hữu « công quỹ » sẽ chuyển qua cho «Hầu tước».
- Cái này......
Shirley nghiến răng sau đó trừng mắt nhìn Diệp Tưởng:
- Nhất Hàng! Tử Vinh muốn giết anh đấy! Người như thế......
- Chúng ta không còn cách nào khác. Thời gian cũng không còn nhiều.
Shirley cắn chặt môi. Bộ dạng của nàng có vẻ rất « do dự ». Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng đành “oán hận” nói:
- Chu Tử Vinh, lời cho cậu rồi! Nếu cậu còn dám có suy nghĩ xấu xa gì nữa thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!
- Ừ......Ừ......Mình biết rồi......
Lúc này, Diệp Tưởng cũng thở phào. May mắn là ngăn cách giữ đôi bên đã được hoá giải. Tình hình hiện tại vô cùng rõ ràng. Nếu chỉ dựa vào mình Diệp Tưởng thì chuyện bắt « Tiêu bản ác ma » chẳng khác gì người mơ nói mộng.
Do ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần, mỗi khi chuyển sang trạng thái « Thợ săn ác ma », công năng của móng vuốt ác ma và huyết tinh xiềng xích sẽ không ngừng suy yếu, thất bại một lần thì lần sau sẽ càng không thể thành công. Cảnh báo kia đã nói cho hắn một cách rõ ràng rằng nếu đến tối mai mà hắn không thể bắt được « Tiêu bản ác ma », hắn chắc chắn sẽ phải chết!
Trên đầu Diệp Tưởng lúc này đang treo lơ lửng thanh kiếm Damocles!
(Tích về thanh gươm Damocles : http://phongthuymột23.com/t4một5-topic)
Ở nhà của Ân U Liên, nàng ta đang nhìn quanh căn phòng đọc sách. Trong gian phòng ngoại trừ rất nhiều đầu sách ra thì còn có rất nhiều dụng cụ cho việc quan sát các vì sao, còn có mấy bức tranh phương Tây có vẻ rất quái đản và một pho tượng quái dị toàn thân đen như hắc ín, mặt mũi ra sao cũng chẳng rõ nằm ở một góc. Nàng nhìn cánh cửa đang khép hờ kia, trên khuôn mặt âm u của nàng cũng trở nên lạnh lùng hơn. Thể chất hắc ma thuật là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Đôi mắt màu đỏ như máu của Ân U Liên quét qua phòng đọc sách để tìm kiếm nơi nào có dấu vết của « Ác ma ». Nàng cảm giác được, « Ác ma » đang ở một nơi nào đó nhìn nàng chằm chằm. Nếu nàng nhìn thấy Diệp Tưởng bấy giờ thì có lẽ nàng sẽ biết « Ác ma » đang ở một không gian tầng cao, một nơi mà họ không thể nào với tới nhìn được.
Nàng chỉ nhìn thấy mấy cái bóng lờ mờ trước mặt. Cái bóng đó rất mờ, chỉ có thể thấy được bóng dáng của nó ra sao thôi. Cho dù nàng có nói chuyện này cho «Hầu tước» biết thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Hiện tại nếu đã có cơ hội thì nàng phải xem xét cho rõ ràng. Tìm đến được bản thể của « Tiêu bản ác ma » là cơ hội sống sót duy nhất của bọn họ.
Khi nàng mở ra đôi mắt ma nữ, nàng cảm giác được......
Đôi mắt của « Ác ma » đang nhìn nàng!
Có lẽ chưa biết chừng nó đang ở ngay bên cạnh nàng! Phải biết rằng « Ác ma » là thứ mà ngay cả cả cao cấp linh môi sư cũng không thể nào điều tra ra được. Nếu «Hầu tước» biến thành siêu cấp linh môi sư thì có lẽ sẽ khác. Lúc đó cảm ứng của y chưa chắc đã yếu hơn cảm ứng của Ân U Liên!
Khi đôi mắt của Ân U Liên càng lúc càng đỏ sẫm lên thì một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng nàng. Sau đó nàng cảm giác được nàng không còn cảm ứng được đôi mắt ác ma đang nhìn trộm nàng nữa.
Đôi đồng tử trong mắt nàng đã trở lại màu đen vốn có. Ân U Liên cũng đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Không có gì cả.
Hiện tại, chỉ cần nàng không chủ động sử dụng vật bị nguyền rủa thì nàng sẽ không sao. Nếu không phải « Tiêu bản ác ma » bị hạn chế lớn như vậy thì nàng tin với thực lực trước mắt của nàng, chắc chắn nàng không thể sống nổi.
Nàng xoay người định tạm thời rời khỏi tầng hầm.
Không ai biết « Tiêu bản ác ma » sẽ xuất hiện chỗ nào.
Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nhìn thấy ở trên ghé sô pha trước mắt nàng có một cái xác người đàn ông không đầu đang ngồi ở đó!
Ân U Liên không chút do dự lấy ra vật bị nguyền rủa!
Nhưng cái xác kia vẫn không biến mất. Chẳng những thế, nó còn đứng dậy đi tới phía nàng!
Đây không phải là « Tiêu bản ác ma » vì nó không có khí tức « Ác ma »!
Nàng nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cái xác không đầu kia bỗng nhiên xông tới tóm lấy nàng! Sau đó cỗ thi thể kia bỗng nhiên biến thành bãi máu hắt lên người của Ân U Liên!
Sau một hồi.....
Ân U Liên phát hiện trên người nàng không có vết máu khô gì cả. Trên sô pha, cũng chẳng có cái xác không đầu kia.
Vậy......
Vừa rồi là thứ gì?
Vì sao vật bị nguyền rủa lại hoàn toàn không có hiệu quả?
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Ân U Liên bắt đầu ý thức được. Đây là một điềm báo.
Một « Ác ma » sắp giáng xuống thế giới này!
Thời gian, thật sự đã không còn bao nhiêu .
Tất cả sẽ chấm hết vào tối mai!
Trong hang động, đám người «Hầu tước» cũng phát hiện, mặc dù có đi về hướng nào, độ dốc của lòng hang cũng giảm bớt đi nhưng họ vẫn không tìm thấy lối ra.
Căn cứ theo kịch bản thì thời gian an toàn đã qua. Sẽ có người sắp phải chết.
Diệp Tưởng bắt đầu ý thức được, hắn hiện tại không thể sờ tới bản thể của ‘Tiêu bản ác ma’. Thậm chí trong không gian tầng cao, khái niệm bản thể cũng không thể dùng định nghĩa không gian duy vật để cân nhắc được. Như vậy thì điều đầu tiên phải làm là nghĩ cách xác định vị trí bản thể. Thế nhưng, bản thể ở chỗ nào? Không gian tầng cao không thể đi vào. Nếu hắn dám liều thử thì hắn sẽ chết ngay.Ngay cả 0.000001% khả năng sống sót hắn cũng không có.
Lúc này, người khá hiểu về không gian nguyền rủa như Tây Môn Khả Lệ trở thành đối tượng mà Diệp Tưởng tập trung xin chỉ bảo. Trong một giờ tiếp theo, Diệp Tưởng hỏi nàng rất nhiều thông tin có liên quan đến không gia nguyền rủa. Hắn vốn chuẩn bị tâm lý phải trả vé chuộc cái chết rồi, nhưng Tây Môn Khả Lệ lại nói luôn cho hắn biết.
Nói cho cùng thì không gian cũng chỉ có ý nghĩa trong phim kinh dị có thể phá giải. Còn trong phim kinh dị không thể phá giải, hai khái niệm “không gian” và “thời gian” chẳng giúp ích được gì cho diễn viên cả. Nói đơn giản hơn thì, không gian tầng cao không phải thế giới song song. Đó chỉ là một thế giới duy tâm tồn tại cùng với thế giới hiện thực nhưng ở một hình thức khác mà thôi. Nói ví dụ như trong trò chơi kinh điển [ Silent Hill ] thì thế giới đó là một thế giới mà ý thức quyết định vật chất. Đó là một thế giới mà con người không thể chạm tới.
Trong thế giới mà ý thức quyết định vật chất thì sinh mạng làm sao có thể tồn tại được? Đây cũng là điểm đáng sợ của quỷ hồn hoàn toàn duy tâm. Bởi vì trước mắt tình tiết của bộ phim kinh dị này vẫn tập trung ở thế giới vật chất cho nên phim mới chỉ là phim kinh dị khó. Một khi Diệp Tưởng bước vào không gian tầng cao thì bộ phim sẽ trở thành phim kinh dị không thể phá giải. Ngay cả «Hầu tước» cũng không có cách nào giữ mạng.
Cho nên muốn bắt « Tiêu bản ác ma » thì điểm quan trọng là phải nghĩ cách kéo « Tiêu bản ác ma » từ thế giới tinh thần quyết định vật chất đó tới thế giới vật chất này!