Nơi này là âm gian địa phủ, bởi vậy cho dù hoàn toàn là người bình thường cũng có thể nhìn thấy âm khí thực chất hóa.
Mà tầm nhìn của khôi lỗi đều do Diệp Tinh Vẫn chưởng khống.
Đương nhiên không chỉ là Diệp Tinh Vẫn, những diễn viên khác đều chú ý tới nơi này. Trước khi tới được Nại Hà kiều, các cự đầu cấp bậc ảnh đế cũng hy vọng giảm bớt tử thương.
Bốn mươi mốt và khôi lỗi cùng đi về phía sâu trong màn âm khí, tầm nhìn chung quanh cũng ngày càng hạn hẹp. Mà cho dù là Tinh Vẫn cũng không có cách nào thông qua nhân ngẫu quan sát được tình huống tại nơi sâu trong âm khí. Nô bộc bốn mươi mốt, bản chất cũng chỉ là nghe mệnh làm việc, cho nên vô luận phía trước có nguy hiểm như thế nào đều phải tuyệt đối không lùi bước.
Lúc này......
Một nô bộc một khôi lỗi cùng tiến về phía trước.
Điểm này hoàn toàn khác so với kịch bản, hơn nữa bởi vì vị trí nguyên lai của nô bộc là diễn trò dựa theo kịch bản, cho nên không bị mất đi vé chuộc cái chết. Diệp Tinh Vẫn đối với việc giúp người, cho dù là một diễn viên quần chúng cũng sẽ tận lực bảo hộ. Điểm này khiến cho diễn viên nô bộc cực kỳ cảm kích.
Đột nhiên......
Giống như trong kịch bản miêu tả, trong làn âm khí chợt lóe lên một thân ảnh màu đỏ lướt qua!
“Đó là......” Nô bộc xách đèn lồng lên nhanh chóng lui về sau, cho tới bây giờ, hành động của hắn đều hoàn toàn nhất trí với kịch bản, bởi vậy không bị khấu trừ một vé chuộc cái chết nào.
Mà khôi lỗi hộ tống nô bộc bốn mươi mốt cùng nhau hành động, phong kín bất cứ góc độ nào có khả năng xuất hiện lệ quỷ.
Lúc này, phía sau hai người, thân ảnh màu đỏ lại lóe lên!
Mà khôi lỗi nhanh chóng di động đến bên cạnh vị nô bộc, sau đó
cùng với thân ảnh màu đỏ kia... chồng lên nhau!
Thành công!
Hết thảy đều rất thuận lợi!
Bất quá cũng sau một chớp mắt đó hắn mất đi cảm giác với khôi lỗi.
“Phụ thân đại nhân!”
Hắn sắm vai Hạ Hầu Lục Sinh, tính cách là hai điểm cực đoan bất đồng so với Hạ Hầu Phương Diễn cùng cha khác mẹ. Cho nên hắn sắm vai nhân vật này cần tương đối cẩn thận, nhất là trong lúc hành động vượt qua kịch bản.
Phòng của hắn cùng Hạ Hầu Kim Uyên chỉ vỏn vẹn cách nhau một bức tường.
Rất nhanh. Tình huống Lệ quỷ xâm nhập được báo cáo lên người tông tộc.
“Lệ quỷ sao...... trước đi tra xét một phen. Trước mắt chỉ với trình độ ấy chưa đủ để mở ra trận pháp quan trọng.”
Hiển nhiên, đối với Hạ Hầu Địa Tạng mà nói, dưới tình huống hạ quyết tâm đánh vào Diêm La điện, làm sao có thể đem trận pháp phí phạm trên người vài cái lệ quỷ? Tuyệt không có khả năng! Nô bộc cái gì, chết đi một hai người không quan trọng.
Vì thế, hết thảy đều phát triển dựa theo kịch bản, tỷ muội Hạ Hầu Hoa Ảnh cùng Nguyệt Ảnh mang theo lượng lớn nô bộc cùng với khôi lỗi Diệp Tinh Vẫn chế tác tiến hành tuần tra! Đương nhiên trong quá trình này, vé chuộc cái chết tiêu hao sẽ do Diệp Tinh Vẫn phụ trách.
Thẳng thắn mà nói, Diệp Tinh Vẫn dù sao cũng là chiến lực cấp bậc ảnh đế, hắn mà chết cũng là một tổn thất tương đối lớn. Thế nhưng, hắn hiện tại quyết tâm vì muốn bảo vệ Kim Tứ Quý mà làm như vậy, ai khuyên cũng không được. Về phần Mộc Lam, hắn tuy rằng muốn giúp đỡ Tinh Vẫn, thế nhưng lập trường hiện tại của hắn, cho dù là tỏ rõ Long Ngạo Thiên là chủ nhân hay là Dante là chủ nhân đều không cho phép hắn làm như vậy.
“Chủ nhân.” Suy nghĩ thật lâu sau, Mộc Lam có một ý tưởng, hướng Dante gửi tin nhắn:“Ta có một lời, không biết có nên nói ra hay không?”
“Ngươi khi nào thì lại ngập ngừng như vậy, Mộc Lam?” Dante sắm vai Linh trả lời:“Có lời gì cứ việc nói thẳng.”
“Là về Tinh Vẫn. Hắn tuy rằng từng cùng lệnh tôn lệnh đường có lập trường đối địch, song đều là do kịch bản an bài......”
“Theo ta được biết, là hắn tự lựa chọn gia nhập Đọa Tinh giáo đoàn.”
“Đại nhân...... Đó là bởi vì ta có ân với hắn. Nếu ta đã vì đại nhân ra roi, Tinh Vẫn tự nhiên cũng sẽ phục tùng đại nhân. Tại hạ cả gan, xin đại nhân......”
Đối với Dante mà nói, sinh tử của Diệp Tinh Vẫn căn bản không đáng nhắc tới. Hơn nữa, ở trong thế giới địa ngục này vẫn còn duy trì quan niệm ân nghĩa ngu muội này, sớm hay muộn sẽ có một ngày chết vô cùng thê thảm.
Tỷ muội Hạ Hầu Hoa Ảnh, Nguyệt Ảnh đi tới vị trí nô bộc mất tích. Vị nô bộc kia cuối cùng vẫn là không thể thoát được.
Lúc này, Tân Nguyệt hơi có chút tâm sự.
“Người giấy” Khương Tân Nguyệt, ở thời đại trước nàng cùng tỷ tỷ Khương Liễm Nguyệt trong số diễn viên hạng A cũng là đại danh đỉnh đỉnh. Tỷ muội cùng nhau tiến vào rạp chiếu phim còn song song trở thành diễn viên hạng A, chung quy không tính là hay gặp. Khi đó, đối với thế lực phản diện “Hắc Ám Vương Đình” càng là kém một chút bị Sa La giết chết. Nàng cho đến nay vẫn còn nhớ rõ, trong một bộ điện ảnh cổ trang, sau khi “Ma nữ vương hậu” Sa La sống lại, từ một khối thây khô biến thành đầu đội vương miện hắc ám, một khắc kia nàng thật sự cho rằng chính mình sẽ chết.
Mà sở dĩ có thể sống sót hoàn toàn là vì Kim Tứ Quý. Lúc ấy, Tứ Quý không đành lòng nhìn nàng chết trên tay Sa La, cư nhiên chuyển cho nàng một bộ phận vé chuộc cái chết, kéo dài thời gian sử dụng vật nguyền rủa của nàng. Tứ Quý sở dĩ làm như vậy là vì lúc trước nàng và chính mình từng hợp tác chung một bộ điện ảnh, cũng có một phần tình nghĩa. Lại càng thêm nàng sắm vai nhân vật phản diện cũng là thân bất do kỷ, thật sự không hy vọng vì đối địch lập trường mà giết người. Song làm như vậy cũng chẳng khác nào phản bội ma nữ vương hậu Sa La. Làm như thế là phiêu lưu cực lớn, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho dù hôm nay nàng vẫn như trước cực kỳ cảm kích đối với Tứ Quý, cũng là nguyên cớ nàng nguyện ý đem kịch bản cấp cho Diệp Tinh Vẫn.
Tứ Quý...... Chỉ mong...... Ngươi có thể sống sót.
Tiếp theo, nàng đem những suy nghĩ này ném ra khỏi đầu, thể hiện tốt nhân vật của mình -- Hạ Hầu Nguyệt Ảnh.
Lúc này...... bên trong phòng Tứ Quý.
“Tình huống hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”
Nàng lúc này chỉ có thể thông qua Hạ Hầu Sở Tuyền bên cạnh để dọ thám tình huống của Tinh Vẫn.
Hạ Hầu Sở Tuyền bẩm báo chi tiết. Nói thật, nàng giờ khắc này cũng rất là rung động đối với hành động của Diệp Tinh Vẫn, không khỏi cảm giác làm nữ nhân có một nam nhân yêu như vậy thực là hạnh phúc. Nàng ủy thân cho Long Ngạo Thiên thuần túy vì cầu sinh tồn, trong thế giới địa ngục không biết sống chết lúc nào, mẫu thân từ nhỏ đã dạy nàng, vì sinh tồn không gì không thể lợi dụng, không thể không bán, không thể không bỏ qua. Bởi vậy, nhân vật như Diệp Tinh Vẫn cũng làm cho nàng sợ hãi than thở không thôi. Thời đại này... thì ra vẫn còn có những nhân vật như thế.
“Tứ Quý. Hiện tại...... Các khôi lỗi đi theo Tân Nguyệt, Liễm Nguyệt...... Hiện tại ai cũng ngăn không được Diệp Tinh Vẫn.”
Tứ Quý biết, hết thảy đã thành kết cục. Tinh Vẫn, sẽ chết. Hắn sẽ chết.
Điều này làm cho nàng cảm giác tuyệt vọng và vô lực chưa từng có.
Cự ly tới lúc nàng chết trong kịch bản đã càng ngày càng gần.
Nàng không thể dự trắc tương lai sẽ phát triển như thế nào.
“Tứ Quý...... Ngươi có thể nói cho ta biết một chuyện được không?”
Sở Tuyền đặt câu hỏi khiến Tứ Quý có chút ngoài ý muốn.
“Ta muốn biết, sự tình về cha ta.”
Cha của Sở Tuyền, Đạm Đài Xa Thủy thời đại trước là diễn viên kinh tài tuyệt diễm, từng sắm vai một phương đối địch với thế lực “Hắc Ám Vương Đình”, đối thủ cùng Long Ngạo Thiên tranh đoạt aura nhân vật chính, cuối cùng lại chết trong tay thê tử, kẻ thay lòng đi theo Long Ngạo Thiên.
Đối với Sở Tuyền mà nói, khái niệm phụ thân rất mơ hồ. Nàng lớn lên trong thế giới mộng, bởi vậy đối với nàng, đa số ký ức về phụ thân trong thế giới mộng đều là giả dối. Nàng cho đến nay cũng không phân biệt được trong trí nhớ, phụ thân có bao nhiêu chân thật, có bao nhiêu là mộng.
Tứ Quý lại cũng không nhớ rõ.
Hết thảy ký ức thời đại trước đều triệt để mơ hồ.
Lúc này, nàng đầu tựa vào vách tường nói:“Ngươi ra ngoài đi, ta muốn đơn độc nghỉ ngơi một hồi.”
Sở Tuyền biết Tứ Quý hiện tại không muốn nói, vì thế chỉ có thể rời đi.
Tứ Quý nhắm hai mắt lại, hồi ức lại hết thảy ký ức trong đầu.
Nàng...... Nên làm như thế nào? Hiện tại, nàng ngay cả tự sát cũng làm không được. Không có bất cứ biện pháp nào ngăn cản Tinh Vẫn hủy diệt bản thân.
Nhưng...... Không biết như thế nào, chung quanh ngày càng yên tĩnh. Mà bên trong hoàn cảnh đen tối này nàng thế nhưng lại có cảm giác buồn ngủ.
Tiếp theo, nàng liền chìm vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, nàng mới mở mắt ra!
“Ta...... Ngủ sao?”
Trong kịch bản, không có đoạn kịch tình này!
Vì cái gì...... Nàng lại ngủ?
Nàng từ trên giường ngồi dậy, sau đó, bắt đầu kêu gọi Sở Tuyền. Thế nhưng không có ai tiến vào.
Dự cảm bất tường ập đến trong lòng nàng......[ chưa xong còn tiếp.]