Giờ khắc này, Diệp Tinh Vẫn cảm giác cho dù hắn phải chết ngay sau đó cũng không có bất kỳ hối tiếc nào.
Tiếp theo, Tứ Quý tản mát tinh thần của mình ra ngoài, trong thời không bị đông lại này tìm tòi mỗi một ví trí có thể gợi ra tiết điểm vặn vẹo hỗn loạn!
Thời không...... Nếu nói bình thường thời không là một dòng nước chảy xuôi thì thác loạn thời không chính là lốc xoáy.
Càng xem xét, Kim Tứ Quý càng cảm giác kinh hãi!
Nguyền rủa thời gian khủng bố như thế thật là chưa bao giờ thấy!
Mà phòng học này chính là điểm trung tâm của hết thảy nguyền rủa!
Bất quá, đối với Kim Tứ Quý, cái này không đáng kể chút nào. Nếu trong thời không bình thường, nàng chỉ có thể làm cho thời không vặn vẹo có hạn độ, nhưng tại đây trong thời không vốn đã bị biến dạng tới cực đoan này, cái nàng cần làm chính là đem nó chữa trị lại, độ khó của chuyện này thấp hơn vô số lần!
Tại đây bên trong bộ điện ảnh [phòng học dị độ], Kim Tứ Quý hoàn toàn xứng đáng là vương!
“Ngươi là ai?” Diệp Tưởng nhìn về phía Kim Tứ Quý.
Lấy phương thức loạn nhập tiến vào rạp chiếu phim, không thuộc về diễn viên trong bộ phim, cho nên cơ bản không bị quy tắc hạn chế. Kim Tứ Quý trả lời:“Ta là đến giúp các ngươi, xin các ngươi hãy tin tưởng ta.”
Trước mắt, nàng chỉ có thể nói như vậy.
Nhìn quanh toàn bộ phòng học, Kim Tứ Quý đã có chút lý giải. Nếu căn phòng này là khu vực căn nguyên của nguyền rủa, vậy nàng liền tự tay đem khu vực này hủy diệt triệt để!
Tự tay xoay chuyển thời không vặn vẹo thác loạn này!
Lúc này, Kim Tứ Quý bước về phía tấm bảng đen.
Nàng vươn 1 tay ra, đặt tại một nơi nào đó.
Tiếp theo, bàn tay nàng thế nhưng xuyên qua tấm bảng đen!
Nàng đang ngược hướng truy tra ngọn nguồn của nguyền rủa thời không này!
Diệp Tinh Vẫn khẩn trương nhìn nàng, bất quá nghĩ đến năng lực của Tứ Quý. Trong bộ phim này nàng muốn chết, quả thực quá khó khăn!
Thật lâu sau, Tứ Quý thay đổi sắc mặt.
Nàng quay đầu lại.
“Ta bắt giữ được thủ phạm đang ẩn giấu ở một đoạn thời không nào đó. Ta có thể đưa các ngươi qua!”
Tứ Quý đã nói như vậy, Diệp Tưởng sao lại nói “Không”?
“Hảo!” Diệp Tưởng gật đầu.
Diệp Tinh Vẫn cũng đồng dạng nghĩa bất dung từ.
“Trên thời gian có lẽ có một chút sai biệt.”
Tứ Quý không nói nhảm nhiều, nàng dùng năng lực của mình rất nhanh mở ra 1 thông đạo nối với khoảng thời không vặn vẹo kia, mở miệng nói:“Cứ bổ nhào vào bảng đen, nhưng các ngươi nên cẩn thận, có hơi chút sai lệch, có khả năng lệch chỉ vài giờ, nhưng cũng có khả năng lệch vài năm.”
Diệp Tưởng cùng Diệp Tinh Vẫn nhất tề gật đầu.
Sau đó hai người xông thẳng về phía bảng đen!
Kỳ thật dựa theo logic, tin tưởng một người chưa từng gặp mặt là điều không bình thường. Bất quá Kim Tứ Quý vốn là nhân vật loạn nhập, cho nên không cần phải xuy xét nhiều đến vấn đề logic.
Thời điểm Diệp Tinh Vẫn nhào vào bảng đen, ngay sau đó hắn lăn 1 vòng rồi ngã trên mặt đất.
Nơi này là hành lang tại tầng hai toà nhà giáp, trường trung học Quảng Nguyệt.
Mà hắn nhìn thấy, cánh cửa phòng phía trước đang chầm chậm mở ra, giống như kêu gọi hắn tiến vào.
Diệp Tinh Vẫn lập tức hiểu......
Ở bên trong này sao?
Cái này không phải với cảnh tượng lúc trước là một dạng sao?
Hiện tại đã không còn kịch bản để tham khảo, bất quả hắn căn bản không sợ,
Vì thế, Diệp Tinh Vẫn liền tiến thẳng về phía cánh cửa kia.
Sau khi hắn tiến vào đóng cửa lại, nháy mắt sáu đó ở một đầu hành lang khác, một người đang tiến tới.
Người kia, chính là Mộc Lam!
Hoặc là nói...... Lâm Viễn!
Hắn nhìn thấy thân ảnh Diệp Tinh Vẫn bước vào bên trong cánh cửa!
Mộc Lam thấy cửa bị đóng lại lập tức có ý đồ muốn mở cửa ra. Nhưng nó đã bị khóa!
Diệp Tinh Vẫn bước vào trong phòng, cảnh giác bốn phía, nhưng khi tầm mắt hắn một lần nữa trở về trung tâm, hắn rõ ràng nhìn thấy
Cái khối thi thể vừa rồi bị mình dùng sợi tơ trói chặt đang bị 1 sợi dây thòng lọng treo ngược, lơ lửng trong không trung, đung đưa như quả lắc đồng hồ!
Theo sự chuyển động đó... cái đầu khối thi thể lần lượt va chạm vào hai bên vách tường!
Thanh âm này... Mộc Lam đứng ngoài cửa nghe được.
Thanh âm xuất hiện trong tai Mộc Lam nặng nề giống như tiếng trống gõ!
Mà tiếp theo, thi thể đang va vào vách tường đột nhiên lăng về hướng Diệp Tinh Vẫn!
Diệp Tinh Vẫn hung hăng nắm chặt tay!
Cái đầu khối thi thể kia nhất thời phát ra một tiếng vang thanh thúy! Lần nữa va vào vách tường, chẳng qua lần này tiếng động lại thêm vang dội hơn một chút.
Ngoài cửa, Mộc Lam đã rời khỏi.
Theo cái đầu vỡ vụn, khối thi thể lơ lửng trong không trung đột nhiên biến dạng, trên mặt tựa như đang tản ra một trận cười dữ tợn!
Thế nhưng vết rách ngay lập tức trải rộng khắp thân thể!
Từng sơi tơ triệt để trói chặt hắn lại!
Diệp Tinh Vẫn thò tay kéo một sợi tơ, cánh tay quỷ hồn kia nhất thời bị hắn bẻ cho vặn cong lên!
Bất quá, hắn không dám khinh thường đại ý chút nào.
Bỗng nhiên...... quỷ hồn treo lủng lẳng trên dây thừng lại hung hăng đánh về phía Diệp Tinh Vẫn! Sau đó nó liền ôm chặt lấy Diệp Tinh Vẫn!
Bất quá, vô dụng.
Diệp Tinh Vẫn bị ôm lấy trong nháy mắt liền biến thành một nhân ngẫu không có sinh mệnh.
Diệp Tinh Vẫn có rất nhiều thân thể dự bị, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Một Diệp Tinh Vẫn mới xuất hiện ở phía sau, đem sợi tơ kia tiếp tục kéo, cuối cùng cái đầu của thi thể triệt để vỡ vụn!
Thủ đoạn của Diệp Tinh Vẫn, có thể nói quỷ thần khó lường!
Nhưng... cái này đã là cực hạn của hắn.
Diệp Tinh Vẫn nhìn cái đầu rơi xuống đất, vừa muốn tiếp tục phân giải khối thi thể kia......
Bỗng nhiên hắn cảm giác cơ thể không thể nào cử động được!
Vô số sợi tơ quấn quanh người hắn!
Mà hắn......
Không thể làm cho linh hồn thoát khỏi khối nhân ngẫu này!
Diệp Tinh Vẫn lần đầu tiên từ nhân ngẫu sư, biến thành nhân ngẫu chân chính!
Tiếp theo, tầm mắt hắn thoáng nhìn thấy bóng trắng phía sau, rồi thân thể hắn bị bẻ cong, treo lên!
Sự khủng bố này người thường khó có thể tưởng tượng! Là một nhân ngẫu chỉ có thể để người khác tùy ý điều khiển!
“Dừng tay!”
Theo một tiếng nũng nịu, không gian chung quanh phát sinh biến hóa cực lớn! Lập tức một bàn tay thò về hướng Diệp Tinh Vẫn!
Tiếp theo, Diệp Tinh Vẫn liền thoát khỏi sự trói buộc này!
Thời điểm khi hắn khôi phục được ý thức, hắn nhìn thấy mình đang ở bên trong một phòng học.
Trước mắt hắn là Kim Tứ Quý!
“Ngươi không sao chứ?”
Tứ Quý đem hắn đưa đến thời không cách thời không lúc trước đại khái một giờ đồng hồ. Chung quy, trước mặt ác linh màu trắng nàng không thể trốn được quá xa.
Bất quá, nàng có tự tin ngay mặt nghênh chiến!
“Không việc gì......” sắc mặt Diệp Tinh Vẫn có chút tái nhợt.
Bất quá...... không sao cả. Tứ Quý đang ở bên người hắn.
Tứ Quý nhìn Tinh Vẫn, giờ phút này hai người hy vọng thời gian triệt để dừng lại tại đây.
Từng cho rằng không thể gặp lại. Từng cho rằng chân chính thiên nhân vĩnh cách.
Nhưng hiện tại lại có thể lần nữa nhìn thấy Tứ Quý, có thể chạm vào thân thể ấm áp của nàng chứ không phải nhân ngẫu lạnh băng. Đối với Diệp Tinh Vẫn mà nói, không còn thỏa mãn và hạnh phúc nào hơn.
“Tứ Quý...... Ta muốn nói với ngươi một việc.”
Thời điểm phát tin nhắn, Diệp Tinh Vẫn không còn bất cứ do dự nào nữa.
“Trước kia là ta sai.”
“Từ nay về sau, đừng rời khỏi ta được không.”
“Bởi vì...... Ta yêu ngươi, yêu ngươi rất nhiều.”
Nam nhân có thể đem sinh mệnh giống như khống chế nhân ngẫu, cùng nữ nhân có thể nghịch chuyển thời không.
Đối với Tinh Vẫn và Tứ Quý mà nói, hạnh phúc có thể nắm trong tay, giống như bọt biển vậy, tùy thời đều có thể tan biến.